Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 82 : Các đồng nghiệp trong công ty rất đáng yêu

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Trí nhớ này nọ lọ chai thật ra rất kỳ diệu.



Theo lẽ thường, người hơn hai mươi tuổi rất khó có thể nhớ lại chuyện thời thơ ấu, Lưu Tiểu Niên lại không giống vậy. Đoạn kí ức bị khuyết mất kia giống như được bảo quản phía sau một cánh cửa chắc chắn, nếu không mở ra thì vĩnh viễn cũng không biết đó là cái gì, nhưng một khi đã mở ra, toàn bộ khoảng thời gian trước sẽ ùa về, như thể chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.



Mười mấy năm trước Lưu Tiểu Niên tạm biệt Cố Khải, theo ba mẹ đến thành phố S, không lâu sau đó gia đình đoàn tụ cùng dì, lúc ấy tên của Diệp Thanh là Từ Dương, hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau rất nhanh trở thành bạn bè. Diệp Thanh rất hiếu động, Lưu Tiểu Niên lại thực im lặng, lúc nói nhiều nhất là chính là kể với hắn về Cố Khải, kể về một thành phố khác cách đó ngàn dặm.



Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai người cha vướng vào bài bạc, khiến cuộc sống những người còn lại trong nhà như bị đẩy xuống vực sâu.



Hai đứa trẻ dường như cùng lúc mất cả cha lẫn mẹ, lần nữa gặp lại là ở cô nhi viện cũ nát.



Không có ai yêu thương, không có ai chăm sóc, cũng không có đồ ăn ngon. Diệp Thanh dần dần trở nên cực kỳ xấu tính, còn Lưu Tiểu Niên vẫn hiểu chuyện như trước, cùng là đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi, nhưng đã học được cách rửa chén giặt đồ, còn có thể cùng hắn nói chuyện phiếm.



“Không cần đi theo tôi kể chuyện anh Khải gì đó.” Diệp Thanh hung hăng đẩy cậu ra, ánh mắt đỏ bừng rống cậu, “Ba tôi lúc trước nói, đều tại bác Cố keo kiệt không chịu cho vay tiền nên chúng ta mới trở thành thế này!”



Lưu Tiểu Niên ngã trên mặt đất, không dám nhìn hắn, cũng không biết nên nhìn hắn như thế nào.



Sau đó chính là tới lần tai nạn xe kia.



Đánh mất kí ức gần mười năm, cũng đánh mất luôn tia hi vọng được Cố gia tìm thấy.



“Mệt quá thì đừng nghĩ nữa.” Cố Khải ôm cậu vào lòng, “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều.”



“Cứ như đang mơ vậy.” Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhỏ.



“Ngủ đi.” Cố Khải hôn trán cậu, “Anh ngủ với em.”



Tay phải cùng anh mười ngón giao nhau, thực an tâm, cũng thực kiên định. Lưu Tiểu Niên mơ màng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.



Nghe tiếng cậu hít thở đều đều, Cố Khải thật cẩn thận buông tay ra, ngẩng đầu nhìn đệ đệ cùng ba ba đang đứng ở cửa, đặc biệt đặc biệt lệ nóng doanh tròng!



“Anh hai, anh thiệt thâm tình!” Đệ đệ cảm thấy như xuyên vào phim điện ảnh, đặc biệt cấp lực!



“Về nhà nghỉ ngơi đi.” Ca ca lãnh khốc mà nghiêm túc mệnh lệnh cậu.



“Nhưng mà ba còn chưa cùng Tiểu Niên ôn lại chuyện cũ.” Cố ba ba lưu luyến.



“Chờ em ấy xuất viện đã, lúc đó sẽ cùng ba uống trà nói chuyện phiếm.” Cố Khải một chút dàn xếp cũng không chịu!



“Nhưng mà ba không mệt!” Mặt ba ba nghiêm túc, “Các bác sĩ đều nói ba tràn ngập sức sống, y như mười tám tuổi!”



“Em cũng không mệt.” Đệ đệ nhanh chóng phụ họa!



“Tiền tiêu vặt tháng này giảm một nửa.” Ca ca cười lạnh.



Đệt! Đệ đệ lập tức chăm chú nhìn ba mình, “Chúng ta nên về đi thôi.”



Ba ba giận dữ, “Là một nghệ thuật gia mà mày lại bị tiền tài mua chuộc sao?!”



Hu hu hu! Chút tâm hồn tiểu tươi mát còn sót lại bên trong bị kích thích, đệ đệ hổ thẹn cúi đầu, “Vậy… thì giảm một nửa… đi…”



“Nếu biến mất trong vòng năm phút, tiền tiêu vặt tháng này tăng gấp ba.” Ca ca thản nhiên nói.



Đờ mờ! Tinh thần đệ đệ lập tức hưng phấn! Soạt cái bám cánh tay ba ba, ánh mắt sáng lên nói, “Hay là chúng ta về nhà cùng đàm luận?!”



“Không! Mày thật sự làm tao rất thất vọng!” Ánh mắt ba ba trách cứ cậu, hơn nữa một tay vịn cửa không chịu đi!



Đệ đệ phát rồ gỡ ngón tay ba mình, mạnh mẽ lôi về nhà!



“Ông đây phải đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt cha con với mày!” Tiếng ba ba giận dữ rống gào ở hành lang, dư âm đặc biệt vang vọng lượn lờ!



Tuy rằng Cố tổng rất muốn ở lại bệnh viện 24/24 để chăm vợ, nhưng dù sao vẫn còn một công ty lớn như vậy đang chờ,cho nên sáng sớm hôm sau, Cố Khải vẫn đúng giờ có mặt ở cửa công ty.



Các đồng nghiệp đều cắn khăn tay lệ nóng doanh tròng, ở bệnh viện thâm tình chăm sóc nương nương một đêm, ngày hôm sau lại không quản mệt nhọc đi làm, đôi mắt thâm quầng gì đó thiệt là làm người ta đau lòng mà! Có thể gả cho nam nhân tốt bụng si tình như vậy, vận khí của nương nương quả thiệt tốt không ai sánh bằng! Tụi tui không hề hâm mộ ghen tị hận đâu!
“Não có chút chấn động, bị nôn mửa là chuyện bình thường, bác sĩ nói không có chuyện gì lớn.” Cố Khải đỡ Lưu Tiểu Niên tựa vào đầu giường, “Đừng tán gẫu lâu quá, anh đi ra ngoài mua cho em chai nước.”



Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh ra khỏi phòng bệnh.



Lão đại thiệt ôn nhu quá xá! Các đồng nghiệp cảm khái hàng vạn hàng nghìn! Sủng nịch công này nọ cutoe nhứt!



“Tiểu Niên, thực xin lỗi.” Đào Nhạc Nhạc ủ rũ, đặc biệt áy náy!



“Không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên an ủi hắn, “Đầu tôi vốn cũng không bị thương quá nặng, không liên quan tới cậu.”



“Vì để tỏ vẻ xin lỗi, tôi đã làm sủi cảo ngon cho cậu nè!” Đào Nhạc Nhạc lấy một cái hộp lớn từ trong túi xách.



“Đệt!!!!!!!!!!!!!!” Khương tổ trưởng hung ác tát hắn một cái, “Bộ đây là chỗ cậu có thể quấy rối à!!!!”



“Gì vậy má!” Đào Nhạc Nhạc ủy khuất vô cùng, “Đây là nhân thịt heo cải trắng, tôi mới làm hồi sáng a!!”



“Xạo xạo!!” Khương tổ trưởng không bị thuyết phục, “Tịch thu cà mèn của cậu.”



“Anh không tin tôi.” Đào Nhạc Nhạc cảm thấy bị vũ nhục nặng nề, vì thế kích động mở cà mèn, lấy ra một miếng sủi cảo định nhét vào trong miệng hắn, đáng tiếc Khương tổ trưởng nhanh tay lẹ mắt đúng lúc né ra, vì thế Đào Nhạc Nhạc phẫn nộ nhét luôn miếng sủi cảo vô miệng mình, vừa nhai vừa rít gào, “Không tin thì coi nè!!!”



“Tôi không coi! Cho dù miếng này không có vấn đề đi nữa thì mấy miếng còn lại cũng chưa chắc đã không! Này chắc chắn chỉ là mồi nhử!” Khương Đại Vệ khẳng định!



“Anh lòng dạ đen tối!”



“Cậu xấu xa không chịu nổi!”



“Anh cuộc sống u ám!”



“Cậu nghịch ngợm gây sự!”







Tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm đồng loạt thống khổ bóp trán, Lưu Tiểu Niên nơm nớp lo sợ, “Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?”



Không không không phải tới thăm mình sao!



Cố Khải cầm chai nước vào phòng thì thấy Đào Nhạc Nhạc đang đứng trên sofa dùng sức nuốt xuống miếng sủi cảo cuối cùng, hơn nữa còn ngạo nghễ nhìn Khương tổ trưởng rống giận, “Tôi dùng hành động thực tế chứng minh, sủi cảo không có độc!”



“Trong vòng ba giây lập tức biến mất cho tôi!” Sắc mặt Cố tổng âm trầm, “Tất cả mọi người!”







Oa! Cổ Tiểu Bạch Liên co rụt lại, níu lấy Lạc Vi Nhã nhanh chóng lui lại. Đào Nhạc Nhạc đang ngậm sủi cảo đứng trên ghế sofa, cảm thấy trời sụp đất nứt! Hu hu hu lão đại vô đây hồi nào vậy! Khương Đại Vệ chạy khỏi phòng bệnh mới phát hiện Đào Nhạc Nhạc không đi ra cùng, đành phải kiên trì vọt vô lại, ôm hắn xuống sofa vác lên vai bước đi, đứa nhỏ ngốc này sao không biết chạy đi chứ, lỡ bị lửa đạn của lão đại đánh trúng thì biết làm sao!



“Thật ra bọn họ là có lòng tốt…” Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng giải thích.



“Lẽ ra anh không nên tùy tiện cho não tàn vào đây.” Cố tổng nghiến răng nghiến lợi.



Lưu Tiểu Niên: …



Ngày thứ hai, Cố tổng không có đi làm, chỉ gọi điện cho thư kí nói mình có việc phải ở lại bệnh viện. Các nhân viên còn lại trong công ty cảm thấy có hơi lo lắng, vì thế đều đến tổ Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm hỏi tình hình gần đây của nương nương!



“Cậu ấy rất khỏe, chỉ có lâu lâu chóng mặt mắc ói thôi.” Lâm Bình Bình vừa đánh chữ vừa trả lời.



Ôi cái định mệnh! Lại có một cánh cửa thế giới mới bị hung tàn mở ra!



Tin đồn một mạch huyên náo!!!!



Nương nương bị ốm nghén!!!!



HẾT CHƯƠNG 82