Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 87 : Phấn hồng manh manh thực hạnh phúc

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Trong lòng Lục ma ma vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Hi đã lon ton chạy qua, thân thiết quấn lấy Lục bác sĩ anh tuấn!



“Mua vé xong rồi à?” Lục Triển Phong hỏi.



“Dạ, là ghế đôi.” Đệ đệ thực ngại ngùng.



“Đi thôi.” Lục Triển Phong cười giúp cậu chỉnh lại áo rồi cùng nhau bước vào rạp, không ngờ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mẹ mình! Vì thế anh sững sờ một chút.



“Tạm biệt dì.” Đệ đệ còn đang nhiệt tình vẫy tay, “Nhớ phải xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ bản 3D đó nha!”



Lục bác sĩ thực giật mình, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”







Mẹ?! Giữa trời nắng chợt nghe tiếng sét đánh cái đùng, chân đệ đệ lập tức mềm nhũn!



“Hai đứa…” Lục ma ma cảm thấy có hơi đầu váng mắt hoa.



“Em ấy chính là Tiểu Hi trước đây con kể đó, Tiểu Hi, đây là mẹ anh.” Bởi vì lúc trước đã từng nói qua chuyện này với người nhà rồi nên Lục Triển Phong cũng không khẩn trương mấy.



Đệt! Tình cờ gặp được mẹ chồng này nọ! Loại chuyện này vậy mà lại xảy ra thiệt kìa! Đệ đệ hít sâu một hơi, sau đó đặc biệt ngoan hiền nói, “Chào bác gái.” Thiệt khẩn trương quá má ơi, nhưng nhất định phải hold được!



“…” Toàn thân Lục ma ma sợ đến nổi da gà! Tuy rằng đã biết tính hướng của con trai lớn, nhưng sao nó lại tìm một thằng lưu manh xã hội đen như này chớ? Còn xạo với mình là nghệ thuật gia nữa!



“Con về nhà với mẹ cái đã!” Lục ma ma đi qua túm con trai mình, đặc biệt nóng giận, không chịu bỏ qua.



Uể, nà ní? Đệ đệ nhất thời như bị sét đánh trúng đầu cực kì bi thương! Ngơ ngác luống cuống không biết làm gì! Sao lại như vậy! Mình chưa làm gì hết mà ta! Sao bác gái lại phong kiến như vậy! Này không khoa học!



“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lục Triển Phong cũng thực kinh ngạc. Sở dĩ trước đây vẫn luôn không đưa Cố Hi về nhà, là bởi vì sợ nhà mình không đồng ý sẽ xúc phạm tới em ấy. Bây giờ vất vả lắm mới chuẩn bị xong công tác tư tưởng, mọi thứ đều đã chuẩn bị hết rồi còn tưởng cả nhà có thể vui vẻ cùng nhau, nhưng vì sao vừa thấy mặt đã bị từ chối thế này?



Lục ma ma lôi con trai qua một bên, thấp giọng nói thầm một hồi, biểu tình trên mặt Lục bác sĩ càng ngày càng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Cố Hi, có hơi dở khóc dở cười!



Đệ đệ khẩn trương không yên nắm góc áo, ánh mắt ủy khuất như mèo con, cảm thấy bầu trời như sập tối… không đúng, là trời đất sụp đổ! Vì thế cậu cứ đứng lom lom bên cạnh ghế dựa, để đảm bảo lúc mình hôn mê có thể ngã vào ghế mềm mại chứ không phải lao đầu xuống đất!



“Mẹ, mẹ về trước được không?” Lục bác sĩ nói, “Chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi, đợi lát nữa con và Tiểu Hi sẽ cùng về nhà ăn cơm.”



“Con còn muốn dẫn tiểu lưu manh kia về nhà ăn cơm hả?” Lục ma ma giận, ngữ điệu bất giác cao lên.



Tiểu lưu manh?! Đệ đệ đang dựng thẳng tai nghe lén được ba chữ này, nhất thời hóa đá cmn luôn! Rõ ràng mình là tiểu tươi mát mà, tiểu lưu manh gì đó đâu phải thuộc tính của mình đâu ta! Đúng là mình thường xuyên câu dẫn Lục bác sĩ, nhưng loại này cao lắm cũng chỉ bị xếp vào loại… ‘Tiểu yêu tinh tiêu hồn’ này nọ thôi chứ, sao có thể nói mình là tiểu lưu manh được! Trong đầu đệ đệ nhất thời xuất hiện hình ảnh mình đeo khuyên đầy tai, vừa đứng nhịp giò vừa thu phí bảo kê, vì thế yên lặng rùng mình một cái! Tiểu lưu manh không khí chất thiệt đáng sợ mà!



“Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi, mẹ về trước đi được không?” Lục Triển Phong khuyên bà, “Con của mẹ đã gạt mẹ bao giờ chưa?”



Lục ma ma nghĩ nghĩ, con trai cả từ nhỏ tới lớn quả thực rất ít khi nói dối, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa được hình tượng lưu manh của đệ đệ trong siêu thị lúc trước! Vì thế bà thực kiên định nói, “Mẹ không về, mẹ đến quán trà đối diện chờ hai đứa, hôm nay nhất định phải ba mặt một lời nói cho rõ ràng!”







“Được rồi.” Lục Triển Phong bất đắc dĩ, định sau khi hỏi rõ Cố Hi sẽ đưa cậu ấy đến gặp Lục ma ma.



Sau khi trở về, đệ đệ vẫn đứng tại chỗ, thần tình luống cuống hai mắt đẫm lệ lưng tròng, y như một hoàng tử nhỏ mới bị trục xuất ra nước ngoài vậy! Khiến người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn, thiệt muốn đi tới cho cậu một cái kẹo!



“Em đó.” Lục bác sĩ vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cậu một cái.



“Rốt cuộc là sao vậy?” Đệ đệ vừa thống khổ vừa mờ mịt.



“Trước đây có phải em đi siêu thị gặp được mẹ anh không?” Lục Triển Phong hỏi.



Siêu thị? Không thể nào, không có ấn tượng gì hết a. Đệ đệ vừa chuẩn bị lắc đầu phủ nhận, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, cẩn thận nhớ lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một củ cải trắng!



Củ… cải… trắng… tiểu… lưu… manh……..



A a a! Này nhất định không phải sự thật! Đầu gối đệ đệ mềm nhũn, trước mắt trắng xóa!



Sau đó cậu sẽ xuyên tới hậu cung của hoàng đế ngày xưa ư?



Không hề!



Đệ đệ đặc biệt thảm thiết trợn trắng mắt ngất đi!



Hơn mười giây sau, đệ đệ tỉnh lại trong lồng ngực ông xã mình, trợn mắt nhìn đôi mắt ôn nhu kia.



“Sao em còn chưa trở về hai tháng trước nữa vậy?” Đệ đệ cực kì bi thương thất vọng vạn phần.



Lục Triển Phong dở khóc dở cười, đỡ cậu ngồi nghỉ trên ghế sofa.



“Bây giờ phải phải phải làm sao đây?” Đệ đệ run run nói lắp.



“Nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì cái đã.” Lục bác sĩ ôm chầm vai cậu, “Ngoan, đừng sợ.”



Ngồi trong lồng ngực rộng lớn lại còn ấm áp rất có cảm giác an toàn. Đệ đệ nghẹn ngào một chút, sau đó ngoan ngoãn kể lại tình cảnh ngày đó!



Sau khi nghe xong, mặt Lục bác sĩ không biết nên biểu hiện sao luôn.



“Em thật sự không cố ý đâu.” Đệ đệ hối hận không chịu nổi, anh mình sao lại cố tình cảm lạnh ngay lúc đó chứ, thật đáng giận!
Trong tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm, Khương Đại Vệ đang sốt ruột, hai vị nương nương muộn thì thôi đi, sao ngay cả Đào Nhạc Nhạc cũng muộn chứ!



“Đã gọi, không ai bắt máy.” Lạc Vi Nhã có hơi lo lắng, “Có khi nào gặp chuyện không may không?”



“Hay là bị té xe? Đường bị tuyết đóng rất trơn a.” Tiểu Mã nhíu mày.



Đuỵt! Khương tổ trưởng quyết đoán cầm áo khoác lên định ra ngoài tìm, sau đó… hắn nhìn thấy Đào Nhạc Nhạc được người ta đỡ vào văn phòng, mặt mũi bầm dập, trên mắt còn dán một miếng băng gạc!



Toàn bộ mọi người trong văn phòng bị chấn động cmnr, rầm rập đứng phắt dậy vây lên xem, “Cậu làm sao vậy?”



“Hu hu hu, em chạy xe đạp bị tông phải a…” Nghe được giọng các đồng nghiệp yêu dấu, Đào Nhạc Nhạc nhất thời cảm xúc vỡ òa, hai mắt đẫm lệ nhắm đại một bóng người cao lớn mà nhào vào, định khóc lóc kể lể một phen! Sau khi ôm lấy lại cảm giác hơi sai sai, nhìn kĩ lại đm lộn người cmnr! Vì thế Đào Nhạc Nhạc chỉnh lại băng gạc, lần nữa nhắm ngay Khương tổ trưởng mà nhào qua.



“Không có việc gì nữa thì tôi đi trước nha.” Người đưa hắn tới 囧囧 cáo từ.



“Đứng lại!” Khương tổ trưởng giận dữ, “Đụng người ta đã rồi giờ muốn đi?”



“Chính là! Để lại! Tiền thuốc men!” Tiểu Mã đập bàn.



“Tôi đụng hắn?” Chàng trai nhất thời cảm thấy oan ức, ngay cả mặt cũng đỏ lên, “Tôi đang đi ngon lành, tự nhiên hắn vọt xe đạp vào người tôi chứ bộ, tôi còn chưa đòi tiền thuốc men đâu nhé!”







Thế giới lập tức yên tĩnh.



“Hu hu hu, cám ơn cậu, cậu thật là tốt.” Đào Nhạc Nhạc nghẹn ngào cảm ơn.



Chàng trai tự thấy xui xẻo, xoay người rời đi.



“Anh hùng đi thong thả!” Tiểu Mã gọi với theo hắn.



“Đau!” Đào Nhạc Nhạc vô cùng ai oán.



“Người bị tông thì không sao hết, người chạy xe thì bị té thành đầu heo.” Tiểu Mã sâu sắc mỉa mai hắn một chút.



Đào Nhạc Nhạc khóc lớn hơn nữa.



“Được rồi được rội trở lại làm việc đi.” Khương tổ trưởng đỡ hắn ngồi vào vị trí, “Không bị té hư đầu đó chứ?”



“Bác sĩ nói rất có thể sẽ thành não tàn.” Đào Nhạc Nhạc rút khăn tay ra lau nước mũi, điềm đạm đáng yêu nói, “Cho nên công việc của em đành kính nhờ mọi người vậy.”



“Không cần khách khí, tụi này chia đều tiền lương của cậu là được rồi.” Lạc Vi Nhã cười tươi như hoa.



“Không được!” Đào Nhạc Nhạc lập tức lệ rơi đầy mặt, bóc băng gạc trên mí mắt mình ra một phen, “Bác sĩ nói em chỉ bị thương ngoài da thôi hà!”



“Đừng ồn ào nữa.” Khương Đại Vệ dở khóc dở cười, đỡ cậu đứng lên, “Đã như vậy thì tôi đưa cậu về nghỉ ngơi cho tốt cái đã.”



“Vậy công việc…”



“Sẽ có người tạm thời thay cậu.”



“Vậy tiền lương…”



“Không cần phải chia ra.”



“Vậy tiền thưởng…”



“Cũng là của cậu luôn.”



“Vậy tiền thưởng của anh…”



“…”



Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một lầu, các đồng nghiệp còn lại đều bình tĩnh tỏ vẻ quen rồi.



Bởi vì tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm vốn là một nơi tràn ngập chuyện kì lạ mà…



[HOÀN CHÍNH VĂN]



~O(∩_∩)O~



Lời tác giả: Rốt cuộc cũng kết thúc rồi, tuy rằng thực luyến tiếc.



Lâm Bình Bình gặp Hồ ma ma sẽ được đưa vào phiên ngoại.



Còn các nhân vật khác bởi vì không liên quan đến chính văn, nên cũng sẽ đưa vào phiên ngoại luôn.



Còn lại thì… Tôi cũng không biết nên nói gì bây giờ, thật sự thật sự rất cảm ơn mọi người đã theo tôi đến cuối cùng.



Như vậy, chuyện xưa ở Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm đã Happy ending rồi~



Yêu mọi người ~O(∩_∩)O~