Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 177 : Giải quyết tạm thời
Ngày đăng: 13:54 19/04/20
Nghe xong, Phiên Nhàn thở phào một hơi, nụ cười từ tận đáy lòng: “Chúc mừng cô, cô nhất định sẽ được hạnh phúc.”
Lâm Phiên Phiên gật mạnh đầu, đúng vậy, nhất định phải hạnh phúc.
Thế nhưng hạnh phúc của cô sao lại nguy hiểm trùng trùng đến như vậy chứ, sự tồn tại của Hoắc Mạnh Lam chính là một quả bom hẹn giờ, cô lúc nào cũng có thể bị hắn ta làm nổ tung mà không thể khôi phục lại được.
Một cảm giác rùng mình khi vừa nghĩ đến Hoắc Mạnh Lam, cô quên mất một vấn đề rất quan trọng vẫn chưa hỏi Phiên Nhàn, liền vội vàng hỏi: Phiên Nhàn, anh dùng cách gì để đối phó với Hoắc Mạnh Lam?”
“Đàn ông mà, thứ mà đàn ông yêu quý nhất trên đời không có gì khác ngoài hai thứ: tiền và gái đẹp, cái loại cặn bã thấp hèn khiến người khác khinh bỉ giống như hắn thì càng như vậy.”
Phiên Nhàn khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ nói: “Tôi đã cho hắn một khoản tiền, bịt miệng hắn, hơn nữa còn yêu cầu hắn xóa toàn bộ những bức ảnh bất lợi cho cô mà hắn đang có trong tay.”
Lâm Phiên Phiên nghe xong lập tức vui mừng: “Thực sự xóa hết rồi sao?”
Nếu đúng là như vậy, vậy thì sau này cô không cần phải sợ Hoắc Mạnh Lam uy hiếp nữa rồi.
Phiên Nhàn tan nhẹ một cái, “Chí ít các bức ảnh và video trong điện thoại hắn đều được xóa rồi.”
Còn về việc Hoắc Mạnh Lam trước đấy có sao chép lại những bức ảnh và video này nữa không thì không thể nào biết được.
Chỉ là vế sau Phiên Nhàn vẫn chưa nói ra, lúc này mà nói những điều này quả thật là quá tàn nhẫn với Lâm Phiên Phiên.
Điều này giống như một người sắp chết đuối đột nhiên vớ được cành cây cứu mạng, thế là cô nhìn thấy được hi vọng của cuộc đời mình, thế nhưng lúc này, nếu đột nhiên lại lấy đi cái cọc cứu mạng ngọn lửa hi vọng duy nhất của người ta, thì thà rằng ngay từ đầu không cho người ta hi vọng để bây giờ càng khó chấp nhận hơn.
Phiên Nhàn lắc đầu “Hai người bọn cô còn chưa kết hôn, cô đột nhiên lại xin anh ấy một món tiền lớn như vậy, thì anh ấy sẽ nghĩ cô như thế nào? Hơn nữa nếu anh ấy hỏi cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì, cô định trả lời anh ấy ra làm sao? Thế nên, đừng để đến lúc đấy sự việc càng lúc càng rắc rối thêm nữa, hay là thế này đi, cứ coi như cô nợ tôi trước đã, đợi đến một ngày nào đấy tôi hết tiền rồi, nghèo đến mức phải ăn xin ở ngoài đường, thì tôi tự khắc sẽ đến tìm cô để đòi nợ.”
Là hoa hậu chuyển giới, giá của Phiên Nhàn chắc chắn không thua kém gì một ngôi sao khổng lồ, chỉ cần dung mạo anh vẫn như ngày đầu thì không phải lo thiếu tiền.
Nếu đổi là ngày thường, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ bị câu nói cuối cùng Phiên Nhàn chọc cho cười, nhưng hiện tại, cô cười không nổi, ngoài cảm động ra thì vẫn là cảm động.
“Phiên Nhàn, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”
Ngoài việc nói câu cảm ơn ra, Lâm Phiên Phiên thật sự không biết nên nói gì, cô với Phiên Nhàn không thân không thích, vậy mà Phiên Nhàn lại có thể thật lòng thật dạ mà giúp đỡ cô, chuyển giới thì đã làm sao, so với những người ngoài mặt luôn thể hiện mình tốt, Phiên Nhàn còn tốt hơn gấp vạn lần.
Phiên Nhàn lắc đầu cười đáp: “Với tôi, thì không cần cảm ơn đâu, tôi nói rồi mà, đều là người hoạn nạn với nhau, tôi chẳng qua chỉ là đặt mình vào vị trí người khác, về phía Hoắc Mạnh Lam cô không cần phải lo lắng nữa đâu, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không đến tìm cô đâu.”
“Nhưng nếu sau này… hắn lại đến tìm tôi nữa thì sao?”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy nặng nề vô cùng, những ngày hốt hoảng lo sợ như này rốt cuộc đến bao giờ mới chấm dứt đây!
Nhìn gương mặt đau khổ mà bất lực của Lâm Phiên Phiên, ánh mắt Phiên Nhàn cũng nặng trĩu xuống, giọng nói đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị hơn bao giờ hết “Nếu hắn ta còn dám lại gần cô nửa bước, thì con người như hắn chỉ có đường chết, chết rồi thì ắt sẽ hết chuyện”
“Phiên Nhàn, anh…”
Lâm Phiên Phiên ngẩng phắt đầu dậy, không dám tin nhìn vào Phiên Nhàn, trong mắt tràn đầy sự lo sợ.
Cảm thấy thái độ hơi thái quá của mình, Phiên Nhàn vội dãn mày cười “Tôi đùa thôi.”
Lâm Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn thực sự sợ rằng Phiên Nhàn nhất thời kích động mà làm ra việc phạm pháp, liền trừng mắt quở trách: “Trò đùa này chẳng vui chút nào.”
Phiên Nhàn nhún vai, cúi đầu uống cà phê, không nói thêm gì nữa.
Lâm Phiên Phiên cũng chỉ nghĩ Phiên Nhàn nhất thời tức giận nói ra, và cũng không để trong lòng, nhưng lại không biết rằng, có những lúc một người có thể nói ra những lời nào đấy, điều đó có nghĩa là, những lời nói những suy nghĩ đó đã bắt đầu từ từ nảy mầm trong thâm tâm người đó rồi, đến khi nó phát triển thành một cây lớn, một khi xảy ra sẽ không thể rút lại được nữa.