Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 3 : Thật sự cho anh ta rồi
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
“Ừm…”
Sở Tường Hùng hôn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của Lâm Phiên Phiên, rồi tiến vào trong cơ thể Lâm Phiên Phiên.
“A… Đau quá…”
Lâm Phiên Phiên kêu đau một tiếng, thân thể trong nháy mắt căng cứng, nước mắt lập tức rơi xuống, thật sự rất đau.
“Cô… vẫn còn con gái?”
Sở Tường Hùng lập tức dừng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên, trên mặt chậm rãi nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng kéo Lâm Phiên Phiên vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng dỗ dành: “Thả lỏng, thả lỏng, đau một chút thôi, rất nhanh sẽ qua, không đau nữa…”
Lâm Phiên Phiên nghe giọng thì thầm của Sở Tường Hùng, kết hợp với kĩ thuật cao siêu của anh, không khỏi chậm rãi thả lỏng thân thể.
Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên dây dưa điên cuồng nửa giờ, cuối cùng Lâm Phiên Phiên thật sự không chịu nổi nữa, mệt mỏi ngất đi.
“Đúng là một tiểu yêu tinh.”
Sở Tường Hùng còn chưa tận hứng, anh bất đắc dĩ nhìn dung nhan Lâm Phiên Phiên ngủ say trong lồng ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười ấm áp như mùa xuân mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, Lâm Phiên Phiên nằm ngủ trên giường khẽ trở mình, nhưng phần dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó chịu khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua cách bài trí xa hoa tinh xảo trong phòng, Lâm Phiên Phiên có cảm giác đang ở trên mây, trừng mắt nhìn một lúc lâu, vỗ đầu một cái thật mạnh, lúc này cô mới nhớ tới cô đang ở khách sạn Dương Lan, tất nhiên cũng nhớ lại chuyện đêm hôm qua.
Tuy hôm qua cô uống thuốc kích dục nên không có cách nào khống chế bản thân, nhưng những hình ảnh kích tình đã trải qua thì cô lại nhớ hết sức rõ ràng, nhớ đến từng cử chỉ thân mật ôn nhu của người đàn ông dịu dàng kia, trái tim Lâm Phiên Phiên bỗng đập nhanh hơn.
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Phiên Phiên khẽ run lên, níu chặt lấy vạt áo của Sở Tường Hùng, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ kinh hãi.
“Đương nhiên là bôi thuốc cho cô rồi.”
Vừa nói chuyện, Sở Tường Hùng vừa đặt Lâm Phiên Phiên nằm ngang trên giường lớn.
“Bôi thuốc gì cơ?”
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng lùi về phía sau, cô không bị thương chỗ nào cả, cần gì phải bôi thuốc chứ?
“Ngoan nào!”
Sở Tường Hùng dùng tay trái túm lấy mắt cá chân Lâm Phiên Phiên, tay phải vén vạt áo choàng tắm của cô lên.
Bây giờ Lâm Phiên Phiên mới hiểu được, thì ra anh ta muốn bôi thuốc ở chỗ đó cho cô, nhất thời, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, hận không thể có một chiếc lỗ để chui xuống.
Vội vàng túm lấy tay phải của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi tự mình bôi.”
“Không, để tôi!”
Sở Tường Hùng vươn tay lấy một bình thuốc từ đầu giường xuống, nhìn ánh mắt của Lâm Phiên Phiên, gương mặt tuấn tú nhã nhặn nở một nụ cười xấu xa: “Tối hôm qua, sau khi cô hôn mê tôi đã bôi thuốc cho cô hai lần rồi, đã quen tay từ lâu rồi, yên tâm, sẽ không làm cô đau đâu.”