Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 338 : Vợ chồng độc ác
Ngày đăng: 13:56 19/04/20
Hạ Danh Đoan vẫn luôn chờ đợi ngày Lâm Phiên Phiên nhận ra cô ta. Vì việc này cô ta đã âm thầm làm rất nhiều chuyện. Tất nhiên Hạ Danh Đoan cũng có ý quan sát dò xét xem Lâm Phiên Phiên có khả năng giúp cô ta hay không. Lâm Phiên Phiên đúng là đã không làm cô ta thất vọng. Người cô ta cần chính là một Lâm Phiên Phiên có hiềm khích không thể hòa giải với nhà họ Sở, thậm chí là thù hận nhà họ Sở.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên thầm kinh ngạc, nghe giọng điệu Hạ Danh Đoan, có vẻ như cô ta đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, cô khựng lại một giây rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
“Được!”
Hạ Danh Đoan cảnh giác nhìn xung quanh: “Tốt nhất là tìm một nơi không bị ai để ý.”
Lâm Phiên Phiên biết Hạ Danh Đoan không muốn bị người khác chú ý, ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Phiên Phiên liền nói: “Có một công viên gần đây, giờ ở công viên cũng vắng rồi, chúng ta qua đó sẽ không bị ai để ý đâu.”
Thế là hai người giữ khoảng cách một trước một sau đi vào công viên, sau đó gặp nhau dưới một tán cây khuất bóng.
“Danh Đoan, tôi nghe nói cô điên, nhưng xem ra bây giờ cô rất bình thường, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lâm Phiên Phiên thấp giọng chậm rãi hỏi.
Hạ Danh Đoan lắc đầu cười khổ, giọng nói dồn nén đầy căm hận: “Chắc cô nghe người nhà họ Sở kể phải không, haha, bọn chúng giỏi như thế đó, ép một người bình thường tới phát điên, ví dụ như cô năm đó, và tôi hiện nay.”
Hạ Danh Đoan lắc đầu cười khổ, giọng nói dồn nén đầy căm hận: “Chắc cô nghe người nhà họ Sở kể phải không, haha, bọn chúng giỏi như thế đó, ép một người bình thường tới phát điên, ví dụ như cô năm đó, và tôi hiện nay.”
“Nếu cô đã tin tôi thì có thể nói cho tôi biết sự thật được không, có lẽ tôi có thể giúp cô.”
Cô rất đồng cảm với Hạ Danh Đoan, Lâm Phiên Phiên hiểu hơn ai hết tâm trạng cô ta lúc này.
“Ừm, tôi tin cô, tuy những ngày ở chung với cô không dài, nhưng tôi và anh Đoàn đều biết cô rất tốt bụng và tài trí, khi tôi mang thai, anh Đoàn từng nói, nếu cuối cùng anh ấy không thể bảo vệ tôi thì tôi có thể tìm cô nhờ cứu giúp. Tuy lúc đó cô đang ở nước ngoài nhưng anh Đoàn nói rằng cô chắc chắn sẽ quay lại bắt tất cả những người có lỗi với cô phải trả giá, lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về cô.”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, không ngờ Sở Kinh Đoàn lại hiểu rõ cô như thế. Đúng là gừng càng già càng cay, không những suy đoán được cô sẽ quay về, còn dự tính được cô chắc chắn sẽ giúp Hạ Danh Đoan. Cô là người có thù tất báo, và cũng là người có ơn tất trả.
Lúc trước ông ấy và Hạ Danh Đoan từng ra tay giúp đỡ cô không chỉ một lần. Lâm Phiên Phiên tuy không phải người ăn khế trả vàng, nhưng có qua có lại là điều chắc chắn.
Nghĩ tới người khôn khéo như Sở Kinh Đoàn giờ cũng phải nằm liệt giường, Lâm Phiên Phiên không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Sau đó, Hạ Danh Đoan kể tất cả mọi chuyện cho Lâm Phiên Phiên nghe, thì ra cô ta và Sở Kinh Đoàn vẫn luôn sống yên bình vui vẻ, nhưng sau khi cô ta mang thai như một kỳ tích thì cuộc sống bình lặng đó đã bị phá vỡ.
Sở Kinh Đoàn tuổi già có con tất nhiên vui mừng không thôi, hơn nữa ông ấy vẫn cảm thấy Danh Đoan thiệt thòi nên muốn cho cô ta một danh phận, để Danh Đoan có thể đường đường chính chính trở thành một thành viên trong gia đình nhà họ Sở. Sau này khi ông ấy ra đi, Danh Đoan và đứa con sắp sinh cũng sẽ sống thoải mái hơn.
Đúng như dự liệu, chuyện này bị Sở Quy Thôn và Hứa Bành phản đối gay gắt.
Sở Kinh Đoàn dù gì cũng đã già, về hưu cũng gần mười năm, quyền nắm tài sản trong nhà đã giao cho đứa con là Sở Quy Thôn. Từ đó tuy trong nhà vẫn có uy nhưng không còn tiếng nói như ngày trước, Sở Quy Thôn và Hứa Bành nói thế nào cũng không chấp nhận, cuối cùng còn dùng kế hoãn binh, Sở Kinh Đoàn bất đắc dĩ chỉ có thể cố gắng bảo vệ chu toàn cho Danh Đoan.
Nhưng không ngờ, đến cuối cùng vẫn xảy ra ngoài ý muốn.
Danh Đoan thuận lợi sinh con, nhưng lại là thai chết.
Sở Kinh Đoàn vừa nghe tin thiếu chút nữa ngất đi, nhưng có lẽ Hứa Bành cảm thấy tin này chưa đủ đả kích, bà ta bèn bế đứa bé đã chết đó tới trước mặt Sở Kinh Đoàn.
Đáng thương cho đứa bé, người chỉ vỏn vẹn hai ba ký, toàn thân tím ngắt, đôi môi tái mét, chạm vào thấy cơ thể đã cứng và lạnh.
Sở Kinh Đoàn run run muốn chạm vào đứa bé, nhưng đáng tiếc tay vừa đưa ra một nửa đã buông thõng xuống. Trong cơn kích động mạnh mẽ, ông ấy bị trúng gió!
Cùng lúc đó, Hạ Danh Đoan mệt mỏi nằm trên bàn mổ chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Quy Thôn mặt mày xảo quyệt bế hai đứa con gái cô ta mới sinh đi ra ngoài.
Đúng thế, đứa bé mà Danh Đoan sinh ra không phải là thai chết, mà là một cặp song sinh còn sống.