Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 405 : Ngông cuồng vùng vẫy

Ngày đăng: 13:56 19/04/20


Vào lúc mà Lâm Tinh Tinh đang tươi cười lấy lòng bóp vai cho Giang Sa, trong lòng thì lại vẫn đang thầm mắng chửi ngân hàng làm ăn quá chậm chạp, cửa cuối cùng có người gõ, sau đó vị giám đốc trẻ tuổi của ngân hàng mặ trên mình bộ âu phục tươm tất đang ngay ngắn xuất hiện ở trước cửa.



Lâm Tinh Tinh lập tức đứng dậy nổi giận đùng đùng, đang muốn răn dạy và quở trách vị giám đốc trẻ đó một hồi, nhưng khi nhìn thấy thân hình cao lớn phía sau vị giám đốc trẻ tuổi đó, sắc mặt liền đột nhiên thay đổi, cơ thể gần như bất giác co rúm lại, lập tức lùi lại nấp sau lưng Giang Sa, nhất thời, đến thở cũng không dám thở.



Không cần đoán, người đàn ông cùng đồng thời xuất hiện với giám đốc ngân hàng chính là người với khuôn mặt đang tối sầm lại—Mạc Tiên Lầu.



“Tiên Lầu con…sao con lại đến đây?”



Giang Sa vào lúc nhìn thấy Mạc Tiên Lầu đột nhiên xuất hiện cũng kinh ngạc đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sofa, đột nhiên, vô cùng lúng túng.



Mặc dù miệng Lâm Tinh Tinh nói nghe rất hay, là “mượn” bà 90 tỉ, căn nhà chỉ là cầm đi thế chấp tạm thời, thế nhưng Giang Sa còn rõ hơn bất cứ ai, với tính tình như này của Lâm Tinh Tinh 90 tỉ này là mãi mãi không thể có ngày trả lại cho bà, cho nên, Giang Sa cũng hiểu chuyện bà đang làm bây giờ chính là đồng nghĩa với việc đang bán đi biệt thự nhà họ Mặc, cho nên, toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối bà đều không dám để cho Mạc Tiên Lầu con trai mình biết.



Lại không ngờ, vẫn chẳng thể giấu nổi, hơn nữa, lại còn bị bắt tại trận, giờ phút này, Giang Sa thật sự hận đến mức không có cái hố nào để chui xuống, lúc này bà thật sự không còn mặt mũi nào nhìn con trai mình nữa.



Mạc Tiền Lầu mím chặt môi, cũng không trả lời câu hỏi của Giang Sa, gương mặt vô tình đi thẳng về phía Lâm Tinh Tinh, sau đó trong lúc Lâm Tinh Tinh còn chưa kịp trốn đi, thì đã giật tóc của Lâm Tinh Tinh, kéo mạnh về phía trước, tay trái giơ lên, một cái bạt tai dứt khoát không chút nương tay nào giáng lên mặt cô ta.



“A…”



Lâm Tinh Tinh đau đớn muốn mở miệng thét lên, thế nhưng âm thanh mới phát ra một nửa, thì một bên má khác lại bị ăn một cái tát đau đớn thứ hai của Mạc Tiên Lầu, đột nhiên khiến cho tất cả âm thanh của cô ta đều thu hồi lại bên trong cổ họng.



Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ!
Cuộc sống sung sướng sắp rời xa cô ta rồi sao?



Công ty, thân phận, địa vị gì đó của cô ta tất cả đều sắp mất đi rồi sao?



Cô ta sắp phải trở về bộ mặt thật, lại trở về ngày tháng khốn khổ làm thêm để sinh sống trước đây hay sao?



Cô ta từ lâu đã quen với ngày tháng làm thiên kim đại tiểu thư rồi, thậm chí không dám tưởng tượng nếu như tất cả quay trở lại trước đây, thì phải sống tiếp như thế nào rồi?



Không!



Cô ta không muốn!



Chết cũng không muốn!



“Mẹ, mẹ, mẹ đừng tin lời anh ta, con là con gái của mẹ, con thật sự là con gái của mẹ mà, nếu như mẹ không tin có thể đi hỏi Lý Mịch Hương mẹ nuôi của con, từ nhỏ mẹ đã đưa con cho bà ấy nuôi nấng, con có phải là con của mẹ hay không thì bà ấy là người rõ nhất, mẹ đừng bao giờ vì một câu nói của người khác liền nghi ngờ con gái ruột của mình mà, mẹ con chúng ta đã ly biệt hơn 20 năm rồi, khó khăn lắm mới nhận ra nhau đoàn tụ với nhau, cái tình thân này thật sự quá quý giá quá quý giá mà, người làm con gái như con luôn rất trân trọng rất trân trọng, mẹ!”



Lâm Tinh Tinh vẫn mơ mộng hão huyền muốn đấu tranh lần cuối cùng!



Nhưng lại không biết rằng cô ta nói càng nhiều sẽ chỉ càng trọc cho Mạc Tiên Lầu thêm tức giận hơn.