Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 48 : Sự rung động mơ hồ
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
Cho đến khi Lâm Sương Sương ngồi xổm xuống cởi đôi giày nhuốm đầy máu của Lâm Phiên Phiên ra, cậu ấy mới phát hiện vết thương của Lâm Phiên Phiên, liền vội vàng dơ tay ra ngăn Lâm Sương Sương lại, vội vàng nói: “Chị gái, không được, nếu chị trực tiếp cởi giày ra như thế, sẽ làm chị ấy đau đớn vô cùng, có khi còn khiến vết thương rách thêm nữa.”
Lâm Sương Sương nghe vậy vội vàng dừng tay, quay đầu nhìn Hắc Tiêu, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết chữa bệnh ư?”
Thế nhưng lại không để ý, bây giờ mình đang ngồi xổm, chiếc áo sơ mi trắng vì lúc trước phải gấp rút lên đường quá nóng nên đã tháo ba chiếc cúc trước ngực ra, nếu như đứng đương nhiên sẽ không làm lộ ra cảnh xuân. Thế nhưng tư thế hiện tại của cô ấy, cổ áo trước ngực mở rộng, với tư thế đứng cạnh cô ấy lúc này của Hắc Tiêu, vừa hay có thể nhìn thấy toàn bầu ngực căng tràn trắng như tuyết ấy.
Đây là lần đầu tiên Hắc Tiêu nhìn thấy ngực của phụ nữ, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ đến từ nơi thành thị xa xôi, vừa trắng, vừa mịn, vừa hồng hào, trong phút chốc, cổ họng Hắc Tiêu nghẹn lại, phần thân dưới đột nhiên dựng lên, dưới lớp áo khoác rộng của cậu giờ căng phồng lên.
Hắc Tiêu vội vàng quay người đi, kẹp chặt vật đang cương cứng lên vào giữa thắt lưng, giữ chặt nó lại, nhưng trái tim cậu thiếu niên lại đập nhanh hơn, cậu ấy không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị gì nữa.
Mặc dù Hắc Tiêu quay người đi rất nhanh, nhưng Lâm Sương Sương vẫn luôn nhìn cậu ấy, vì thế thân dưới dựng đứng như cây trụ của Hắc Tiêu đều bị cô ấy nhìn thấy hết, ngay cả người từng trải như cô cũng đỏ bừng cả mặt lên, cúi đầu xuống nhìn, thấy ngực mình đã lộ hết ra, lúc ấy mới hiểu, thì ra là do bản thân không cẩn thận đã khêu gợi lên dục vọng bên trong con người cậu thiếu niên khờ dại ấy.
Vội vàng cài cúc áo lại, Sương Sương lại hỏi thêm một lần nữa: “Hắc Tiêu, vừa rồi nghe cậu nói rõ ràng mạch lạc như vậy, có phải cậu biết chữa bệnh không, nếu như cậu biết, thì mau xem giúp bạn tôi đi.”
Lúc này, Hắc Tiêu đã kẹp thứ đang căng cứng không an phận kia vào trong thắt lưng, quay lại nói: “Tôi cũng không hiểu biết gì về y học, nhưng tôi biết một số cây thuốc, bởi vì bà tôi quanh năm đau ốm, tôi thường đi hái thuốc cho, lâu dần theo thời gian cũng biết chút ít, trước tiên các chị đừng cử động nữa, tôi sẽ đem cho các chị chậu nước thuốc để ngâm chân.”
Lâm Phiên Phiên bị hành động bất ngờ của Sương Sương dọa đến thét lên một tiếng, may mắn thay, đôi chân sau khi ngâm vào trong thuốc, không những không đau chút nào, hơn nữa còn thanh mát dễ chịu hơn rất nhiều.
Ba phút sau, Hắc Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Phiên Phiên, đừng nhìn cậu ấy cao lớn thô kệch như vậy, nhưng lực tay khi cầm lại vô cùng nhẹ nhàng, cho đến khi anh ta cởi cả hai chiếc giày, Lâm Phiên Phiên vẫn không cảm thấy chút đau đớn, có lẽ trong thuốc nước đó cũng chứa một chút thảo dược có tính chất gây mê.
Sau đó, Hắc Tiêu thuần thục và nhanh chóng băng bó chân giúp Lâm Phiên Phiên, sau đó còn dặn dò Lâm Phiên Phiên những điều cần phải chú ý, cái dáng vẻ nghiêm túc đó thật sự là có vài phần phong thái của bác sĩ.
Lâm Phiên Phiên nhịn không được liền trêu đùa cậu ấy vài câu, khiến cả khuôn mặt anh Hắc Tiêu.
Trong thời gian đó, Lâm Phiên Phiên cũng muốn mượn điện thoại của Lâm Sương Sương để gọi điện thoại, thế nhưng, như cô đã dự đoán trước đó, ở đây thực sự quá hẻo lánh xa xôi, điện thoại tuyệt nhiên không có chút sóng nào, trong lòng Lâm Phiên Phiên nóng ruột vô cùng, Sở Tường Hùng không tìm thấy cô chắc sẽ lại vô cùng lo lắng như lần trước.
Song nghĩ lại Sở Tường Hùng đã có thể tìm ra tài liệu nhân sự của mình từ công ty của Triệu Dân Thường, điều đó cho thấy trong tập đoàn Triệu Thị có người của anh ấy, vậy thì chỉ cần hỏi dò người đưa tin đó thì sẽ biết cô ấy đã đi cùng tổng tài đến thôn Ôn Ôn rồi!
Nghĩ xong chuyện này, tâm trạng của Lâm Phiên Phiên dần ổn định trở lại.
Nhưng vượt xa ngoài dự liệu của Lâm Phiên Phiên là vào chập tối hôm đó, thôn Ôn Ôn lại chào đón thêm một người thành phố vượt xa xôi vạn dặm đến nơi đây. Người đàn ông đeo một túi du lịch lớn, toàn thân mệt mỏi do đi đường, nét mặt vui cười như ngày xuân ấm áp đứng ngay trước mặt mình, Lâm Phiên Phiên sững sờ trong phút chốc.
Lâm Sương Sương ngẩng đẩu lên thấy người đàn ông, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thật may, anh ấy đến thật đúng lúc, bây giờ, cho dù Triệu Dân Thường có ý gì với Lâm Phiên Phiên thì ít nhất là những ngày ở thôn Ôn Ôn này, anh ta cũng không có cơ hội ra tay.