Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 100 : Người đàn bà bí ẩn
Ngày đăng: 13:53 19/04/20
Tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng chưa qua giai đoạn nguy hiểm.
Qua đêm nay sẽ không sao, nếu không qua được thì không cứu vãn được nữa rồi.
Lâm Phiên Phiên lo lắng ngồi cạnh giường của ông Lâm trông chừng, nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng nói với ông những chuyện vui khi còn bé, vì Hứa Thịnh nói, tốt nhất là luôn nói chuyện với người bệnh, như vậy xác suất tỉnh lại của bệnh nhân sẽ nhiều hơn một chút.
Sở Tường Hùng vẫn ở bên Lâm Phiên Phiên, lo lắng cùng cô.
Bà Lâm thì chột dạ đứng ngoài phòng bệnh, bà sợ, bà sợ ông Lâm sẽ ngủ mãi không tỉnh, cứ vậy buông tay rời bỏ, đến lúc đó, chỉ sợ bà gần già không được hưởng phúc của con cháu mà lại vào ngục tù ngồi đến chết thôi!
Nhưng lúc này, Lâm Tinh Tinh cũng không biết đi đâu, bà Lâm một mình đi ra ngoài hành lang phòng bệnh, lo lắng đi đi lại lại, cuối cùng bà nghiến răng rời khỏi bệnh viện, bắt taxi đi đến một biệt thự xa hoa.
Bên ngoài biệt thự, bà Lâm do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bấm chuông cửa.
Nhanh chóng có một cô gái trẻ tuổi chạy ra mở cửa.
“Bà tìm ai?”
Cô gái trẻ nhìn bà Lâm ăn mặc như bà già ở quê, trong lời nói tỏ ra ngạo mạn và khinh thường.
Vừa vào căn nhà xa xỉ biệt thự, bà Lâm lập tức giống như cụ già họ Lưu trong Hồng Lâu Mộng bước vào đại quan viên, nhìn cái gì cũng đều mới lạ, kinh ngạc, suýt nữa hoa cả đôi mắt già nua.
Cô gái dẫn bà Lâm vào căn phòng liền kề, rồi kính cẩn đi ra ngoài.
Trong phòng, đặt một chiếc ghế lớn trước cửa sổ, một người phụ nữ mặc váy dài màu phỉ thúy sang trọng ngồi tựa trên đó, quay lưng về phía bà Lâm, nhất thời bà Lâm không thể nhìn rõ dáng dấp người phụ nữ này.
“Giang Sa, là em sao?”
Bà Lâm hỏi một câu dò xét.
“Chị tìm tôi có việc gì?”
Giọng của người phụ nữ này rất lạnh, lanh như băng, không có một chút ấm áp: “Tôi không phải đã nói với chị rồi sao, nhất định không được tới tìm tôi, trừ phi Niêu Niêu của tôi xảy ra chuyện.”
Nói đến hai chữ Niêu Niêu, trong giọng nói lạnh băng của người phụ nữ có chút ấm áp.
Ngay sau đó người phụ nữ đó xoay ghế hướng về bà Lâm, chợt đứng lên, tiến lại gần bà Lâm, ánh mắt sáng như đuốc gấp gáp nói: “Lẽ nào Niêu Niêu của tôi xảy ra chuyện sao?”
Người phụ nữ này quay người lại, bà Lâm cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người này.
Ngay lập tức trong lòng không khỏi than khóc, sao số kiếp lại bất công như vậy chứ?
Năn nay bà cũng chỉ bốn năm tuổi mà thôi, mà đã tóc bạc da đồi mồi, như một người phụ nữ già dưới quê, còn người phụ nữ trước mắt, Giang Sa, bà ấy chỉ thua bà năm tuổi thôi.
Rõ ràng đã 40 tuổi, lại trông tựa như 30 tuổi, da trắng nõn như xưa, mịn màng như ngọc, vóc người thon thả, vòng nào ra vòng nấy, dung mạo mỹ lệ như trước, xinh đẹp động lòng người, hơn nữa so với thời thiếu nữ càng thêm quyến rũ trưởng thành, so với khi trước càng thêm thu hút.