Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 101 : Trị tiểu tam

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cô cố tình nhấn mạnh vào bốn từ “như nước với lửa”.



Bà Trần Di vừa nghe thấy mặt liền sa sầm vào, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Như nước với lửa, không thể sống cùng?! Đúng là đứa con gái sinh ra trong cái nhà không có gia giáo, không có thân thế, đến đạo làm dâu tối thiểu cũng không có! Câu như thế mà mày cũng nói được à?”



Mặt Cố Thiên Tầm vẫn lãnh đạm như thế, “Không có lửa thì chẳng có khói đâu, mẹ ạ.”



“Ông! Ông xem nó kìa...” Bà Trần Di tức giận chỉ tay vào Cố Thiên Tầm rồi gào lên với ông Cảnh Thanh Phong. “Ông xem cái thái độ bây giờ của nó còn có còn muốn ở lại cái nhà này không? Đến nói chuyện với tôi nó còn dám ăn nói kiểu như vậy, nó không coi ai ra gì nữa rồi!”



“Thiên Tầm, sao cô dám ăn nói với mẹ như vậy hả?” Người lên tiếng chỉ trích cô không phải bố chồng, mà là Cảnh Nam Kiêu. Cố Thiên Tầm quay sang nhìn anh ta, mặt anh ta giận tím vào, lớn tiếng giáo huấn cô: “Bình thường cô nói chuyện với tôi như thế tôi bỏ qua được, nhưng mẹ là bậc bề trên, cô nói năng phải có chừng mực chứ!”



Vẻ mặt Cố Thiên Tầm lạnh lùng nhìn anh ta, đang định nói gì đó thì cửa phòng bật mở.



“Bố, mẹ!” là Cảnh Dao. Cô ta gọi gọi một tiếng nhưng vẫn chưa đi vào ngay, chỉ cẩn thận dò xét bên trong. Ánh mắt cô ta nhìn khắp phòng bệnh một lượt rồi dừng lại trên người Cố Thiên Tầm, mắt ánh lên tia nhìn khác lạ.



“Thậm thò thậm thụt như vậy làm gì hả? Làm xong thủ tục chưa? Xong rồi thì đi về thôi.” Vừa bị Cố Thiên Tầm cho một vố xong, đến giờ bà còn tức anh ách trong bụng, nói chuyện với Cảnh Dao có chút cáu bẳn.



Cảnh Nam Kiêu bước đến bên giường đỡ ông Cảnh đứng dậy. Cố Thiên Tầm nghĩ đây là lúc mình nên đi khỏi. Nhưng...



Lúc này, Cảnh Dao bỗng mở toang cánh cửa ra. “Con đưa một người bạn đến.”



Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa ra vào, Cảnh Dao vừa lùi người sang một bên thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện sau lưng cô ta.



Không phải ai khác mà chính là __ Tần Tư Lam!



Mái tóc dài như suối xõa xuống ôm lấy bờ vai, cô ta bình thản đứng đó. Vì trước mặt người lớn nên cô ta cúi đầu, ánh mắt nhìn hướng xuống dưới, trông không khác gì một chú mèo ngoan ngoãn.



Nhìn cô ta, Cố Thiên Tầm cũng đã đoán được mục đích cô ta đến đây ngày hôm nay là gì rồi. E rằng đã nắm được con át chủ bài trong tay nên cô ta vội vàng không đợi được muốn vào làm bà chủ ngay lập tức.



“Con chào bác trai, bác gái.” Cô ta nhỏ nhẹ chào hai người lớn trong nhà trước.



Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt Cảnh Nam Kiêu biến sắc. Ánh mắt lập tức nhìn sang Cố Thiên Tầm vừa như là hối lỗi vừa như có tật giật mình. Cố Thiên Tầm không thèm nhìn lại anh ta, lạnh lùng quay đi chỗ khác.



“Sao em lại đến đây?” Mặt Cảnh Nam Kiêu tái mét, nhưng giọng nói lại có phần sợ sệt. Trước mặt Tần Tư Lam, anh ta lại lại càng thấy mình có lỗi, anh ta bước đến tóm lấy cánh tay cô ta rồi định kéo cô ta ra khỏi phòng bệnh.



Vậy là....



Cái phản ứng này của Cảnh Nam Kiêu chứng tỏ anh ta biết cô ta có thai rồi?



“Nam Kiêu, anh bỏ em ra, em đến thăm bác trai.” Tần Tư Lam vẫn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, giọng nghèn nghẹn như đang rất tủi thân và mềm yếu.



“Bố anh đã khỏi bệnh rồi.” Cảnh Nam Kiêu nói. Anh ta lạnh lùng quắc mắt nhìn sang Cảnh Dao một cái, ánh mắt cảnh cáo đó không nói thì Cảnh Dao cũng hiểu, mặt cô ta cũng đầy ấm ức.



“Chuyện này là thế nào?” Vẫn chưa đi khỏi thì một giọng nói trầm ngâm vang đến. Ông Cảnh Thanh Phong nhìn Cố Thiên Tầm một cái như thể đang đoán xem tâm trạng lúc này của cô ra sao. Cô chỉ lặng lặng vuốt lại tóc, đứng thẳng lưng nhìn hai người họ. Ánh mắt cô bình thản như thể tất cả mọi chuyện này đều chẳng liên quan gì đến cô, và rằng cô chỉ là người qua đường đang đứng xem náo nhiệt vậy.


Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Thiên Tầm bước ra khỏi phòng bệnh.



Xuống đến tầng 1, cô đi ra ngoài cửa, lúc ngang qua vườn hoa trong bệnh viện liền nhìn thấy hai người ngồi trên chiếc ghế dài. Tần Tư Lam hiển nhiên tủi thân hết nấc, vẫn còn đang khóc, Cảnh Nam Kiêu vội vàng đưa khăn giấy cho cô ta, bộ dạng anh ta xem ra cũng rất lo lắng, quan tâm.



Cô không dừng lại mà muốn đi ngang qua trước mặt bọn họ.



“Cố Thiên Tầm!”



Một giọng nói nức nở vang lên, gọi giật cô lại.



Cố Thiên Tầm quay lại, nhìn thấy hai người trên ghế không hẹn mà cùng đứng dậy. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, ánh mắt đầy hoảng loạn và tội lỗi rõ ràng. Môi anh ta ngập ngừng như định nói gì đó nhưng vào hoàn cảnh này thì còn nói gì được?



Tần Tư Lam kích động xông đến, chỉ mặt cô chửi: “Cố Thiên Tầm, cô là đồ vô liêm sỉ!”



Cố Thiên Tầm bình thản nhìn cô ta.



“Chuyện giữa cô và Mộ Dạ Bạch mọi người đều biết, sao cô không nói hết trước mặt bố mẹ chồng cô đi? Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi là kẻ thứ ba thì cô cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi, cô là hạng lả lơi ong bướm, không biết xấu hổ! Nhưng mà cô đừng có vội đắc ý, Mộ Dạ Bạch căn bản không thật lòng với cô đâu, rồi sẽ có một ngày anh ta bỏ rơi cô như vứt bỏ một túi rác vậy!” Cô ta càng nói những lời khó nghe thì Cố Thiên Tầm lại càng không tức giận. Cô biết Tần Tư Lam bị cô làm cho tức đến nỗi không còn biết phân biệt được gì nữa, cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát bản thân rồi, điều này làm cho cô cảm thấy thật hả dạ.



Cảnh Nam Kiêu đứng bên nghe thất ba từ “Mộ Dạ Bạch” thì mặt càng lúc càng thất sắc.



“Em thôi đi, đừng nói nữa!” Mặt anh ta lạnh lùng ngắt lời Tần Tư Lam.



Tần Tư Lam ngược lại không chịu dừng. “Đừng tưởng cô có bố chồng chống lưng thì muốn làm gì cũng được! Đợi tôi sinh con xong thì cô chẳng là cái thá gì nữa!”



Cố Thiên Tầm mỉm cười: “Vậy tôi chúc cô sinh đẻ được thuận lợi nhé.”



“Cô! Cô là con đàn bà độc ác, cô dám trù ẻo tôi!” Câu nói này Tần Tư Lam nghe thế nào thì nó cũng vẫn giống như lời nói ngược. Cô ta tức đến đầu muốn bốc khói, đã hoàn toàn mất lý trí rồi, nói năng tàn độc: “Bố chồng cô bị mẹ đẻ cô bỏ bùa nên mới mụ mị đầu óc rồi, tôi thấy cô đúng là sắp thành mẹ cô thứ hai rồi đấy, ai mà biết được cô có phải là dùng thứ đồ dơ bẩn gì nên mới mê hoặc được bố chồng cô không chứ!”



Vừa nãy Cố Thiên Tầm còn có thể điềm tĩnh được, nhưng câu nói này thực sự đã chọc vào lửa giận của cô. Cô tức giận tím mặt lại, định ra tay với Tần Tư Lam.



Cô ta, đúng là đứa con gái thiếu giáo dục!



Nhưng...



Tay cô vừa giơ lên liền bị một bàn tay to lớn chặn lại.



Cô giật mình, Cảnh Nam Kiêu nói: “Cô ấy đang mang thai!”



Cố Thiên Tầm tức đến mức tay run lên: “Người cô ta chửi là bố của anh đấy!”



Vừa dứt lời thì mặt bất ngờ bị vụt một cái. Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh khiến cô không kịp đề phòng. Cả khuôn mặt bị tát lật ngược, lại bị Cảnh Nam Kiêu tóm chặt tay khiến cô trở tay không kịp, ngón tay cũng trắng nhợt ra.



Đúng lúc này một âm thanh bỗng nhiên vang lên.