Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 103 : Lộ ảnh nóng

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


“Em đã từng tưởng tượng lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào chưa?” Đúng lúc cô vừa nhắm mắt lại cố gắng ngủ thì anh đột nhiên bật ra câu hỏi này.



Gương mặt tuấn tú của anh quay sang, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến mắt anh lấp lánh, ẩn hiện những cảm xúc đang dâng trào, bao phủ lấy cô khiến cô bất giác thấy môi mình khô khốc.



Cô cắn môi, không trả lời anh.



Anh cười thầm, ghé sát mặt lại gần cô, sống mũi anh luồn vào trong tóc cô.



Hơi thở rạo rực của anh phả vào tai, gáy cô, tim cô thót lại, giọng cô trở nên nghẹn ngào: “Anh đã hứa không làm gì em rồi...”



“Anh chỉ là nhắc nhở em, lần đầu tiên của chúng ta, em nên có sự chuẩn bị về tâm lý.” Giọng anh thì thầm bên tai, tiếng hơi khàn đục, có cảm giác quyến rũ đến khó tả. Môi anh không hiểu vô tình hay cố ý lướt qua tai cô. “Anh sợ mình chịu đựng lâu quá rồi, đến lúc đó sẽ thô bạo mà chiếm lấy em...”



Cố Thiên Tầm cảm thấy mặt mình nóng ran lên, lời nói trêu chọc của anh khiến cô bất giác rụt chân lại. Cô thò tay nhéo anh một cái: “Anh đừng có chọc ghẹo em...”



Cô phát hiện người đàn ông này ngoài ý nghĩ đen tối là số 1 ra thì chọc ghẹo phụ nữ cũng vô đối.



Nhưng...



Cô lại bắt đầu nghĩ: không hiểu anh khi ở trên giường sẽ như thế nào? Dịu dàng hay bạo lực, hay là hoang dã? Hay anh thích từ tốn điềm đạm?



Trời ạ!



Cô không ngờ được là mình cũng đi tưởng tượng những chuyện này, cô xấu hổ cắn cắn môi, kéo chăn lên trùm kín mặt.



Cô thật sự là bị Mộ Dạ Bạch làm hư rồi, vì vậy mới đi nghĩ lung tung những chuyện này! Tất cả những chuyện ngôn tình, sắc tình, cả những cung bậc cảm xúc... diễn ra trong đời cô, đều bắt nguồn từ anh, đều do anh khơi gợi ra.



Thực sự cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người dẫn dắt mình đến những trải nghiệm đầu đời này không phải bất kỳ ai khác mà là Mộ Dạ Bạch. Nếu thật sự có một ngày, cô đem cả tấm thân mình giao cho anh thì cô cũng tuyệt đối không ân hận.



Cho anh ấy, rất đáng!



Cảm nhận được cô đang mắc cỡ, anh cúi đầu xuống trán cô, thở dài một hơi, kiềm chế những dục vọng trong lòng mình, chỉ nói hai từ đơn giản: “Ngủ thôi.”



................



Căn phòng chìm vào yên tĩnh.



Không ai ngờ được rằng từ lúc bắt đầu nụ hôn đó cho đến khi cả hai yên bình chìm vào giấc ngủ, tất cả đều bị một kẻ đứng bên ngoài lén chụp ảnh qua cửa sổ.



Tần Tư Lam lật xem từng bức ảnh một, xem xong rất hả hê thỏa mãn cất điện thoại đi. Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, là bác sĩ khoa sản của cô ta. “Tần tiểu thư, sao cô còn chưa đến đây? Tôi sắp thay ca rồi!”



“Xin lỗi, tôi đến rồi đây.”



Cúp điện thoại, cô ta đi sang tòa nhà khác.



Bụng cô ta như thể vì mấy tấm ảnh này mà dần dần đỡ đau.



........................



Sáng hôm sau.



Cố Thiên Tầm đến Hoàn Vũ làm việc, môi trường làm việc mới ngay sát bờ biển khiến cô cũng có cảm giác tâm trạng mới mẻ vui tươi hơn. Cả phòng làm việc đều biết chuyện cô vào viện hôm qua, mọi người đều trầm trồ xuýt xoa, không khí trở nên vô cùng thân thiết.



“Thiên Tầm, thật là ghen tỵ với cô, sau này Hoàn Vũ không biết chừng sẽ trở thành của cô. Đến lúc đó Cảnh phu nhân biến thành Mộ phu nhân, cô đừng quên tình đồng nghiệp giữa chúng ta nhé.” Bầu không khí vui vẻ thân thiết này kèm theo những tiếng nịnh bợ xun xoe.
Bước chân Cảnh Nam Kiêu cứng đờ, đẩy cửa phòng bênh. Vừa nhìn thấy anh ta, Cảnh Dao càng khóc như mưa. Mặt bà Trần Di cũng khó coi đến cùng cực.



Mộ Dạ Bạch là người mà bà nhắm làm con rể, hơn nữa bà đã khoe khoang với đám các bà phu nhân khác rồi, giờ không những không yêu con gái bà mà ngược lại còn cặp kè với con dâu bà, việc này khiến bà mất mặt còn hơn cả một cái tát. Sau này bà làm sao còn chỗ đứng trong đám phụ nữ quyền quý đó được?



Ông Cảnh Thanh Phong ngồi dậy khỏi giường, ông vơ lấy tập ảnh trong tay ném thẳng vào mặt Cảnh Nam Kiêu.



“Thứ đồ vô dụng!”



Những bức ảnh ném vào mặt anh ta như lưỡi dao nhọn khía lên đó.



Anh ta túm lấy một bức.



Cảnh tượng trong bức ảnh khiến anh ta thấy máu trong người như muốn trào ngược lên, dồn hết lên não.



Một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau.



Góc chụp nghiêng.



Nước ảnh rất rõ ràng.



Rõ ràng hơn cả là...



Bọn họ hôn nhau say đắm quên mình như thể tiếp theo sau đó là sẽ xé bỏ quần áo mà quấn lấy nhau...



“Đây vẫn chưa là gì! Con xem cái bức này đi!!” Giọng bà Trần Di run run, nhặt lên một bức khác trong tập ảnh đó, đưa ra trước mặt Cảnh Nam Kiêu.



Bức ảnh này khiến Cảnh Nam Kiêu như muốn bùng cháy thành tro.



Không chỉ là hôn nhau nữa...



Mà còn là hoan lạc cuồng nhiệt hơn...



Người đàn ông đó đang hôn lên ngực cô...



Cho dù chỉ là góc chụp lén rất mờ góc nghiêng nhưng cũng đủ để nhìn ra được cô đang đắm chìm trong niềm hân hoan đó, niềm hoan lạc không phải với chồng mình...



Bà Trần Di giở từng bức trước mặt anh ta.



Mắt anh ta đờ đẫn.



Cảnh Dao càng khóc dữ dội hơn.



Cảnh Nam Kiêu không nói năng gì, khuôn mặt u ám, đột ngột giằng lấy những bức ảnh đó xé tan ra.



Từng bức từng bức đều dùng lực hết sức để xé ra, như đang xé nát trái tim mình.



Lửa giận bốc lên ngùn ngụt khiến người khác cũng sợ hãi.



Đến Cảnh Dao cũng bị bộ dạng của anh ta dọa cho câm nín luôn.



Xé xong, anh ta lao ra khỏi phòng bệnh.