Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 105 : Anh là mặt trời của em

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Ngón tay đang lướt trên da cô vì câu nói này mà ngừng lại một thoáng. Nhưng một giây sau ánh mắt anh ta càng tàn nhẫn và kiên quyết hơn. “Kể cả em có hận anh thì anh cũng phải khiến em trở thành người phụ nữ của mình! Cố Thiên Tầm, bắt đầu từ hôm nay, em là của anh!”



Vừa nói, ngón tay anh ta vừa đưa lên chạm vào chiếc khóa quần bò của cô, định cởi nút.



Nếu như vừa nãy cô còn trấn tĩnh được thì giờ đây, động tác này của anh ta khiến tất cả sự quật cường và bình tĩnh của cô đều bị tan tác hết cả.



Ngón tay đó như hiện thân của ác quỷ, khiến cô bật khóc. “Cảnh Nam Kiêu, anh dừng tay lại... không được động vào tôi...”



Những giọt nước mắt của cô lộp bộp rơi xuống khiến mắt anh ta nheo lại, những đau khổ tột cùng đang giằng xé.



Nhưng...



Cứ nghĩ đến việc cô trong bộ dạng như thế này nằm dưới thân một người đàn ông khác là ngọn lửa ghen tuông đố kỵ của anh ta lại bùng lên trong người.



Không thể buông tay lúc này được!



Tuyệt đối không thể!



Anh ta nghĩ nếu giờ mà mình buông tay thì người phụ nữ này sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa...



“Anh không thể dừng lại! Anh muốn có được em!” Anh ta khàn giọng gào lên, trong giọng nói đó chất chứa những bức bối và đau khổ, đến bản thân anh ta còn không hiểu được mình rốt cuộc bị làm sao nữa. Trước đây trăm phương ngàn kế muốn rời bỏ cho được khỏi người phụ nữ này, bây giờ lại muốn chiếm lấy cô ấy nhốt vào lòng mình, không nỡ buông tay.



Biết rõ rằng cô đã có người khác, giờ buông tay, đối với bọn họ đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng anh ta không thể dối lòng mình thêm được nữa...



Anh ta điên cuồng hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, trong men say rên rỉ: “Cố Thiên Tầm, anh đã bị em cướp mất hồn rồi. Anh đã yêu em rồi... em bảo anh làm sao có thể buông tay được?”



Yêu?



“Tôi không cần tình yêu của anh! Nó chỉ khiến tôi thêm hận anh! Hận anh đến chết!”



Nếu như tình yêu của anh ta, mãi mãi chỉ là những tổn thương gây ra cho cô, vậy thì...



Cô không chịu nổi!



Nhưng...



Cảnh Nam Kiêu như bị trúng tà. Đầu óc không còn nghĩ được gì nữa, trong đầu anh ta như có một con quỷ đang không ngừng gào thét: Chiếm lấy! Mau chiếm đoạt lấy!



Anh ta thở dốc rồi giây lát sau chiếc quần của cô bị tụt xuống, một tay anh ta cũng tự cởi quần của mình ra.



“Ááá.... không!!!” Cô thực sự bị dọa cho sợ chết khiếp, hét lên thất thanh, cả người run bần bật.



Một luồng khí lạnh đầy tuyệt vọng xâm lấn lấy cơ thể cô, nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.



“Cứu em...” “Dạ Bạch...”



Tiếng khóc tức tưởi cùng với tiếng kêu cứu vang lên trong đêm từ miệng cô phát ra, cô như con thú nhỏ bị trọng thương, yếu ớt cầu cứu trong những tiếng hỗn loạn vụn vỡ: “Mộ Dạ Bạch... cứu em...”



Cô không muốn lần đầu tiên của mình lại bị Cảnh Nam Kiêu cướp mất! Cô không muốn!



Tiếng gọi tên “Mộ Dạ Bạch” phát ra từ miệng Cố Thiên Tầm khiến đôi mắt Cảnh Nam Kiêu tóe lửa, bỗng chốc đỏ ngầu lên.



“Cố Thiên Tầm, đêm nay cho dù cô có giết tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô đâu! Mộ Dạ Bạch cũng không cứu nổi cô!” Anh ta nghiến răng, thô bạo lột phăng chiếc quần bò của cô ra.



Cô cố gắng khép chặt hai chân nhưng trước mặt con ác quỷ đang bạo nộ đó thì sự kháng cự của cô không ích gì.



Vài giây sau, chỉ có một tiếng “roẹt” vang lên, chất vải dày bị xé toạc ra. Cô thảm hại, đau khổ, áo quần tan tác, kinh khủng hơn thế là sự nhục nhã nấc nghẹn, nước mắt rơi như mưa.



Vào giây phút này, trong đầu cô toàn là hình ảnh của một người.



Mộ Dạ Bạch....
“Cậu thật sự tưởng mình người đồng da sắt chắc, đã bị thương nặng đến thế này rồi còn dám đánh nhau với người khác!”



Vị bác sĩ cầm thuốc ra vẫn không ngừng trách móc, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Thiên Tầm đang đứng một bên mặt đầy lo âu, bèn nói: “Cô cũng thật là, làm bạn gái kiểu gì thế, không quản anh ta gì cả, để cho anh ta đánh đấm thế à? Cánh tay này không cần nữa đúng không?”



Bạn gái?



Hai từ này khiến Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch. Không đợi cô nói gì, anh đã đưa tay ra nắm chặt tay cô.



Giống như đang ngầm khẳng định lời nói vừa nãy của vị bác sĩ.



Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.



Cô lo lắng hỏi bác sĩ: “Có nặng lắm không hả bác sĩ? Tối nay có phải ở lại bệnh viện không ạ?”



“Phải khâu lại vết thương cũ, cô bảo vậy có nghiêm trọng không?” Bà bác sĩ tức giận hỏi lại. Cô đang lo lắng vết thương trên vai anh nên cũng không để ý gì.



Chỉ cúi đầu dặn Mộ Dạ Bạch: “Vậy đêm nay anh phải ở lại bệnh viện, không được đi đâu cả.”



“Được.” Anh ngoan ngoãn đồng ý, nhưng vẫn không quên yêu cầu: “Em cũng phải ở lại cơ.”



Thực ra chẳng cần anh phải bắt thì cô cũng không đi về nữa. Một là cô không yên tâm vết thương trên người anh, hai là trải qua cơn ác mộng vừa rồi với Cảnh Nam Kiêu cô thật sự không dám ở một mình.



“Vâng,” Cô cũng đồng ý.



Bà bác sĩ nhìn một cái hai người từ đầu đến chân, nói: “Thật là hai cái đứa này, đã bị thương nặng như thế rồi vẫn còn có tâm trạng nói yêu đương. Được rồi, đưa cậu ta đi khâu lại vết thương, cô ở đây đợi đi.”



Bà bác sĩ này vừa nhìn là biết ngay không phải người dễ tính, Cố Thiên Tầm cũng không có tâm trí đâu mà để ý bà ấy nói, mau chạy ra cẩn thận đỡ Mộ Dạ Bạch dậy.



Vừa cử động một cái, động vào miệng vết thương đau nhói. Anh khẽ nhăn mặt, Cố Thiên Tầm lập tức dừng lại, cẩn thận hơn: “Từ từ thôi! Anh đau lắm phải không?”



Gương mặt xinh đẹp, lo lắng thấp thỏm của cô hiện ra trước mắt, ánh lên trong mắt anh khiến anh cảm thấy rất vui.



Anh cười, đứng thẳng người dậy, an ủi cô: “Anh là đàn ông, đâu có yếu ớt như vậy. Em đừng lo.”



“Em ra ngoài đợi anh.” Cô sao có thể không lo được chứ? Hai lần anh bị thương đều là vì cô!



“Được rồi, đừng lề mề nữa, chỉ là tiểu phẫu thôi, cô không cần căng thẳng vậy đâu. Yên tâm, tôi không khâu nhầm cho anh ta đâu” So với vẻ lo lắng của cô thì bà bác sĩ rất điềm tĩnh. Nói vậy khiến Cố Thiên Tầm cũng cảm thấy ngại ngùng, cô nhìn Mộ Dạ Bạch e ngại, cũng không đi vào nữa. Một lúc lâu sau, Mộ Dạ Bạch được khâu xong, băng bó vết thương, đưa về phòng lại.



Cố Thiên Tầm đi tìm vị bác sĩ lấy thuốc sát trùng để xử lý vết thương trên mặt anh.



Người trên của anh cởi trần, ngồi quay ngang một cách khó nhọc trên sofa.



Cố Thiên Tầm cầm miếng bông, thấm thuốc rồi bôi lên vết thương trên mặt anh. Thuốc lành lạnh chạm vào vết thương đau nóng rát khiến anh nhíu mày alji/



Cô cúi đầu xuống chụm môi khe khẽ thổi lên vết thương của anh, như dỗ một đứa trẻ con vậy: “Không đau nữa, không đau nữa, sắp khỏi rồi...”



Khuôn mặt cô đầy dịu dàng, đến ánh mắt cũng rất dịu dàng như được ohur một lớp voan mỏng.



Mộ Dạ Bạch cảm thấy tim mình xao xuyến rung động vô cùng, anh nhìn gương mặt bé nhỏ đầy âu yếm rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm.



Cô đang chăm chú thổi vết thương, bất ngờ bị hôn liền giật mình.



Anh nói rất “nghiêm túc”, ra vẻ kinh nghiệm: “Như thế này thì hiệu quả giảm đau càng tốt hơn.”



Cô bặm môi giận dữ: “Đã bị thế này rồi anh còn tâm trạng trêu chọc em...”



“Anh nói thật đấy. Em hôn thêm cái nữa coi, không biết chừng vết thương trên lưng anh sẽ đỡ đau hơn đấy.” Giọng anh khàn khàn, trong đêm vừa như dụ dỗ, vừa như khơi gợi.



Cố Thiên Tầm biết anh đang cố tình lừa mình vào tròng, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện để bị anh lừa.