Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 115 : Nỗi nhớ chất chồng nỗi nhớ

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Đúng lúc cô hạ quyết tâm rời đi trước thì cửa xe bật mở. Anh bước thật nhanh ra khỏi xe đứng ngay trước mặt cô.



Một thân hình cao lớn, bao phủ hết thân hình bé nhỏ của cô, che hết ánh sáng đang chiếu lên người cô. Dưới ánh sáng rực rỡ, mắt anh rạng ngời nhìn cô.



Cố Thiên Tầm thấy anh nhìn mình như vậy bỗng trở nên lúng túng. Cô mím môi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao vậy? Còn chuyện gì nữa à?”



Mộ Dạ Bạch nheo mắt.



Anh nghĩ, anh đã bị trúng phải bùa yêu rồi.



Vì thế, trong mắt anh, dù chỉ là những hành động nhỏ nhất của cô, anh cũng thấy rất đáng yêu, không ngừng khiến tim anh thổn thức. Lần đầu gần cô, không hiểu vì sao anh đã có suy nghĩ rồi một ngày cô sẽ chiếm trọn trái tim anh?



Cho đến giờ, khiến cho trái tim anh thổn thức đến như vậy, chắc chỉ có mình cô mà thôi.



Đôi chân dài bắt đầu rảo bước, tiến về phía cô. Dưới ánh mắt ngạc nhiên tột cùng của cô, anh khẽ nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ấy, ánh mắt quyến rũ chết người.



Cảm giác lo lắng khiến hơi thở của trở nên dồn dập, thế rồi, anh trao cho cô một nụ hôn.Một nụ hôn mãnh liệt, cuồng nhiệt, một nụ hôn như muốn lấy đi hết lý trí của cô. Nụ hôn khiến tim gan cô như hóa đá, tâm trí cô lúc này, dường như hoàn toàn trống rỗng, cô đón nhận nụ hôn từ anh theo bản năng.



Cô không thể kiểm soát được bản thân mình, cô nắm chặt lấy tay anh, đôi môi hồng hơi rung lên, cứ thế mặc cho đầu lưỡi tinh nghịch của anh mặc sức khám phá.



Sự đón nhận của cô, khiến Mộ Dạ Bạch cảm thấy phấn khích, anh luồn tay vào tóc cô, đỡ lấy sau gáy, kéo cô lại gần mình, anh hôn cô ngày càng nồng nhiệt, gấp gáp hơn. Bàn tay còn lại, không biết từ lúc nào đã đang ở phía trong bộ đồ ngủ của cô.



Phía dưới bộ đồ ngủ, cô không mặc gì hết. Ngón tay anh đã tìm đến được phần nhạy cảm của cô một cách nhanh chóng và chính xác. Cô giật mình, giữ vội tay anh “Đừng....”



Ở đây có rất nhiều người qua lại, chắc chắn sẽ có người bắt gặp cảnh này. Mộ Dạ Bạch đành kiềm chế, rút tay ra khỏi bộ đồ ngủ của cô. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.



Anh hơi ghé mũi lấm tấm mồ hôi vào gần khuôn mặt cô: “Đêm nay, chắc là sẽ không thể ngủ ngon được rồi...”



“Hả?”Cô dường như vẫn chưa hiểu ý anh, bởi lẽ cô giống anh, vẫn đang say mê nụ hôn ngọt ngào anh vừa trao.



Anh lại tiếp tục mơn trớn môi cô, như muốn cuốn đi hết tâm trí cô, anh không thể yên lặng được nữa, giọng trầm trầm:”Anh muốn có em, thèm muốn đến mức không ngủ được...”



Anh vừa nói xong, mặt Cố Thiên Tầm đỏ ứng lên. Lời nói của anh thẳng thắn quá, khiến cô cảm thấy hơi khó xử.



“Anh.... đi nhanh lên đi, muộn rồi đấy.”



Cô đỏ mặt giục anh.



Nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, anh thấy cô thật đáng yêu, bật cười “Chờ anh về nhé.”



“Em biết rồi”. Cô đáp lại anh, nhìn theo hình bóng anh quay trở lại xe. Lần này, khi anh quay trở về, cô đã không còn là Cảnh phu nhân nữa rồi.



Vẫn chưa lái xe đi ngay, Mộ Dạ Bạch hạ cửa kính xe xuống. Cố Thiên Tầm bước đến gần, cúi đầu, thì thầm: “Đừng nhớ em nhiều quá, phải ngủ ngon nhé.”



Mới vừa nãy vẫn còn ngượng ngùng, vậy mà bây giờ lại nghịch ngợm trêu đùa anh như vậy.



Mộ Dạ Bạch chu môi, ánh mắt sâu thẳm “Chờ anh về, lần sau, anh sẽ không để em quay lại nữa đâu”



Lời nói tuy ngắn gọn, thế nhưng, nghe giọng điệu của anh như vậy, Cố Thiên Tầm cũng ngầm hiểu được ý anh. Tai cô đỏ lên, véo nhẹ vào cánh tay của anh đang đè lên cửa sổ xe, thật nhẹ nhàng, cô không dám mạnh tay với anh.
Lão Phu Nhân cởi áo choàng ra, đặt lên chiếc túi da, tiện tay bỏ luôn kính xuống. Nhìn sang cháu mình, “Có điều gì muốn nói sao?”



“Bà ngồi xuống đi ạ.” Mộ Dạ Bạch đỡ Lão Phu Nhân ngồi xuống trên chiếc sofa to lớn.



Anh ngồi xuống đối diện với Lão Phu Nhân, “Bà ạ, chuyện của cháu với Cố Thiên Tầm, thái độ của bà có thể thay đổi một chút được không ạ?”



Lão Phu Nhân nhìn anh, “Hôm nay đến đây là để giải quyết việc công, nếu cháu muốn nói chuyện riêng tư với bà, đợi cuối tuần nhé.”



“Nếu bà không có thời gian, thì cháu cứ coi như bà đã ngầm đồng ý rồi nhé.”



“Hoang đường! Sao lại có chuyện ngầm đồng ý được, dù sao thì bây giờ cô ta vẫn là thiếu phu nhân của nhà họ Cảnh. Nói một cách hoa mỹ thì là cháu đang theo đuổi tình yêu chân chính, còn nói thô thiển, thì cháu đang là kẻ thứ ba! Phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác đấy!”



Mộ Dạ Bạch không hề phản đối lại lời trách mắng từ Lão Phu Nhân, anh nịnh nọt hôn nhẹ lên mu bàn tayLão Phu Nhân. Quả nhiên, sắc mặt của Lão Phu Nhân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Anh cười, “Vậy nếu Thiên Tầm ly hôn thì sao ạ?Bà ơi, sau hôm nay, cô ấy và nhà họ Cảnh sẽ không còn quan hệ gì nữa.”



Lão Phu Nhân ngạc nhiên.



“Nó vì cháu mà ly hôn sao?”



“Không phải là vì cháu, mà vì chính bản thân cô ấy. Chuyện về Cảnh Nam Kiêu, cháu tin rằng không cần phải nói ra, bà cũng hiểu được hết.”



Lão Phu Nhân yên lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Mãi lâu sau, bà mới điềm tĩnh nói.“Mẹ cháu sắp xuất viện về nhà rồi, cháu có nghĩ về việc sắp tới đây, mẹ cháu sẽ đối diện với Cố Thiên Tầm thế nào không?”



Nhắc đến mẹ mình, sắc mặt của Mộ Dạ Bạch bỗng thay đổi, anh cau mày lại.



Lão Phu Nhân nói tiếp: “Cháu sở dĩ có cái nhìn không thiện cảm với Cảnh gia, bởi vì ai không cần nói thì bản thân cháu cũng tự rõ. Giờ cháu lại muốn mẹ mình đối diện với một người không thể chấp nhận được, cháu muốn làm loạn cả nhà này lên sao? Sự xuất hiện của Tư Lam đã khiến mẹ cháu ra nông nỗi này, giờ đến lượt cháu nữa, mẹ cháu sẽ thế nào, bà không nói cháu cũng biết.”Lời nói của Lão Phu Nhân làm Mộ Dạ Bạch trầm ngâm.Những lời mà bà nói, không phải là anh chưa từng nghĩ đến. Chỉ có điều, anh không phải thánh nhân, sẽ có lúc tình cảm chiến thắng lý trí...



----------------------------------------



Sau khi Mộ Dạ Bạch rời khỏi, Lão Phu Nhân yên lặng một lúc lâu rồi gọi thư kí Điền Vũ vào.



“Chủ tịch.”



Sắc mặt Lão Phu Nhân nghiêm nghị, “Giúp tôi gọi điện cho nhà họ Cảnh, gặp Cảnh thiếu gia”



“Vâng ạ” Điền Vũ không chậm trễ, ngay lập tức bấm máy gọi.



----------------------------------------



Phía bên kia.



Cố Thiên Tầm đang nói chuyện điện thoại với ông Cảnh Thanh Phong, Cảnh Nam Kiêu đứng bên cạnh thất thần nhìn cô. Giọng cô nói chuyện nhẹ nhàng, rất lễ phép, không phải thái độ hỗn láo như mẹ anh vẫn nói, cũng không đáng ghét như cách Cảnh Dao vẫn miêu tả.



Dưới ánh nắng chiều muộn, từng nét trên khuôn mặt như trở nên rõ ràng hơn, xinh xắn hơn, thu hút ánh nhìn người đối điện. Đang mải mê ngắm nhìn, điện thoại đổ chuông, nhìn thấy là số điện thoại lạ, anh không chần chừ, nhấc điện thoại lên nghe.



........



(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)