Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 118 : Sinh cho anh một đứa con, được không?

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Hành động nào cũng rất mạnh bạo, cánh cửa tủ bị anh kéo mạnh tới nỗi rung lên ầm ầm. Nửa đêm thanh vắng, tiếng động ngày khiến người ta phải ghê sợ.



Với những việc làm anh ta đã từng phạm trước đây, Cố Thiên Tầm mặc nhiên không thể ở cùng một phòng với anh ta được. Ôm chiếc gối rồi đi ra ngoài, Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng quay đầu nhìn cô: “Cố Thiên Tầm, cô đứng lại”.



Cố Thiên Tầm cố bước nhanh hơn.



Anh nghiến răng: “Tôi bảo cô đứng lại! Cố Thiên Tầm, tốt nhất cô đừng có trêu ngươi tôi.”



Anh ta lúc nào giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhất là khi nghĩ đến việc cô đã trao thân, trao lần đầu tiên cho Mộ Dạ Bạch, trong lòng anh dấy lên một cảm giác khó chịu như bị ngàn ngọn lửu thiêu đốt.



Cố Thiên Tầm dừng bước, vẫn ôm chiếc gối quay lại nhìn anh.“Rốt cuộc là anh muốn gì. Cho dù anh dùng thủ đoạn uy hiếp để giữ tôi lại thì cũng chỉ giữ được cái xác không hồn này thôi! Cảnh Nam Kiêu, anh dùng thủ đoạn để ép tôi nhưng không ép được trái tim tôi đâu!”



Cảnh Nam Kiêu giận dữ, trợn mắt gào lên: “Cô không cần lúc nào cũng phải nhắc nhớ tôi trái tim cô đã thuộc về thằng đó.”



“Còn nữa…..” Anh ta vo tròn bộ đồ ngủ trong tay, hít một hơi thật sâu nhìn cô. “Tối nay, cô ngủ trong phòng.Quay lại.”



“Tôi….”



Cô định phản kháng thì Cảnh Nam Kiêu ngắt lời: “Tôi ngủ ở phòng đọc sách”



“….” Cô tưởng rằng mình nghe nhầm, cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, ảnh quả là đã quay người bước về phía phòng tắm.



Trong bóng tối lãnh lẽo, dưới ngọn đèn ngủ le lắt, bóng dáng cô như càng trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.



Cô khẽ chau mày, ngồi trên sofa ôm lấy chiếc gối.Anh ta còn chưa ra khỏi phòng, cô không thể nào không mang tâm lí đề phòng.



………



“Uỳnh”.Là tiếng cửa phòng tắm bị đạp mạnh.



Cảnh Nam Kiêu bám chặt hai tay trên chiếc bồn làm bằng đá lưu ly. Từng ngón tay đang gồng lên.



Cô ấy …. Và Mộ Dạ Bạch…..



Nghĩ đến cảnh cô ân ái với một người đàn ông khác đầy hoan lạc, anh thấy như không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh không muốn nghĩ gì lúc này nữa liền mở vòi nước, liên tục vục từng đợt nước lạnh lên mặt.



Chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên.



Lần đầu tiên thì có gì quan trọng đâu, chẳng có gì quan trọng hết.



Anh tự nhắc bản thân hết lần này đến lần khác.Lẩm bẩm khoảng mười lần những day dứt trong lòng anh cũng nguôi ngoai phần nào.



……………..



Phòng ngủ im ắng.



Chỉ thỉnh thoảng có tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm.



Cô ôm chiếc gối ngồi thẫn thờ trên sofa, vô cùng mệt mỏi, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.



Cảnh Nam Kiêu tắm xong, thay quần áo ngủ rồi bước ra, đưa mắt nhìn cô đang ngủ trên ghế sofa.



Trên khuôn mặt hiện rõ cô đang không vui, dù là trong giấc ngủ, đôi hàng lông mày vẫn đang chau lại.Nửa khuôn mặt gục dưới gối cùng với mái tóc đen mượt, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy nhất rõ những đau khổ, u uất đang hiển hiện trong cô.
Cô hướng mũi nhọn công kích sang người đang đứng một bên, nãy giờ không muốn nhiều lời với họ: “Cố Thiên Tầm, rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đang mang trong mình đứa con của Cảnh Nam Kiêu. Hơn nữa tôi sẽ không bao giờ bỏ nó, Cảnh Nam Kiêu cũng rất quan tâm đến đứa bé này, cô còn quay về nhà họ Cảnh níu kéo Cảnh Nam Kiêu, cô định làm gì? Tôi xin cô buông tha cho anh ấy, có được không?”



Nói đến đây, cô ta làm ra bộ đáng thương.



Cố Thiên Tầm nhìn cô nhưng đang xem một vở hài kịch. Với kiểu suy nghĩ ngây ngô này của cô ta, Cảnh Nam Kiêu chỉ cần nịnh nọt vài lời đúng là dễ như trở bàn tay.



“Nếu cô không ngại thì cứ đến mà cầu xin bố của đứa bé này buông tha cho tôi. Tôi sẽ vô cùng biết ơn cô.”



“Ai bảo cậu hấp dẫn như vậy chứ, bố đứa bé này yêu cậu đến cuồng điên muốn chết. Không như ai kia, mang cái bụng lớn như vậy cũng không bước chân được vào nhà người ta. Đó mới gọi là đáng thương đấy”. Dương Mộc Tây không ngừng mượn gió bẻ măng, hai người họ kẻ tung người hứng, khiến cho mặt Tần Tư Lam mỗi lúc một biến sắc. Đôi mắt không can tâm chăm chăm nhìn Cố Thiên Tầm, ánh mắt như muốn giết chết cô ngay lập tức.



Cảnh Dao vốn định mở lời nói đỡ Tần Tư Lam thì đột nhiên có điện thoại.



“Mẹ, có chuyện gì vậy?Gì cơ?Có người kiếm chuyện với mẹ á? Mẹ chờ con một chút, con đến ngay đây…. Vâng”.



Cảnh Dao vội vàng cúp điện thoại nói với Tần Tư Lam: “Chị Tư Lam, mẹ em đang ở bên quầy thời trang nữ tranh cãi gì đó với một người phụ nữ lớn tuổi. Em phải đi xem thế nào. Không biết có phải là cái bà già đáng ghét đó không”.



“Ừ, thế em đi đi”.



Cảnh Dao không dừng lại, trước khi đi không quên ném cho Cố Thiên Tầm một ánh nhìn đầy hậm hực: “Chuyện cô nói anh tôi như vậy, tôi sẽ tính sổ với cô sau. Anh tôi sẽ không tha cho cô đâu”.



Cố Thiên Tầm không nói gì.



Cảnh Dao đi rồi, chỉ còn lại một mình Tần Tư Lam ở đây.Cố Thiên Tầm cũng chẳng muốn cãi nhau với cô ta.Cô cũng từng nói, sự tồn tại của Tần Tư Lam sớm đã chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.Từng như chiếc xương cá mắc trong cổ họng, giờ thì đến cá cô cũng chẳng muốn ăn từ lâu rồi.



Dương Mộc Tây cũng không còn châm chọc Tần Tư Lam nữa, hai người họ tiếp tục chọn đồ cho Tiểu Quai, thanh toán rồi bước đi, từ xa nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng lại.



“Tôi là khách hàng VIP ở cửa hàng này, những bộ này tôi đã muốn thì tôi phải được mua nó”.Là bà Trần Di.



Bà ta vẫn luôn kênh kiệu, cao ngạo khinh người như vậy.



“Thưa phu nhân, bộ này và cả bộ này đều là do bà nội tôi chọn trước.Dù phu nhân là VIP thì cũng nên hiểu đạo lí ai đến trước được trước chứ.Nếu như bà vẫn muốn mang nó đi, e là có phần ngang ngược, thất lễ quá.”



Đây là một giọng nữ lạ lẫm, là một người rất trẻ.So với giọng nói oang oang của bà Trần, cô ấy có vẻ mềm mỏng hơn nhiều, thế nhưng sự bực tức thì không hề kém bà Trần chút nào.



“Đi, chúng ta qua đó xem sao”.Dương Mộc Tây vốn thích những chuyện ồn ào như vậy nên kéo tay Thiên Tầm đi.



Bước đến cửa gian hàng cao cấp kia, hai người lại một lần nữa sững lại. Ngoài bà Trần đang đứng đó, họ còn thấy cả Lão Phu Nhân.



“Cô à, xếp hết những thứ đồ vị phu nhân đây thích vào túi, tôi mua hết”.Lão Phu Nhân chẳng buồn nhìn bà Trần, chỉ rút trong túi ra một tấm thẻ, lạnh lùng đặt lên quầy thanh toán.



“Bà lão này, khẩu khí cũng ghê gớm lắm”.Đó là giọng của Cảnh Dao, cô ta tiến một bước đến gần Lão Phu Nhân. Lão Phu Nhân quay lại nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, ngừng một lúc khiến Cảnh Dao cứng họng, tiu ngỉu.



“Bà ơi, bà không sao chứ”.Lúc này Cố Thiên Tầm mới để ý đến cô gái đang đứng bên cạnh Lão Phu Nhân.



Đó chắc chắn là một thiên kim tiểu thư xuất thuân ngang ngửa Cảnh Dao, nhưng sang trọng, nhã nhặn hơn Cảnh Dao bội phần. Nhẹ nhàng hỏi han, đôi hàng mi dài cong liên tục đưa lên đưa xuống, ở cô ấy toát lên một phong thái vô cùng tự nhiên.



Không biết tại sao, trong đầu Cố Thiên Tầm lại hiện ngay lên ba chữ “Hoắc Thanh Uyển”.



“Yên tâm, bà không sao đâu”. Lão Phu Nhân vỗ nhẹ tay cô gái rồi nói với người bên cạnh: “đóng gói rồi gửi đến khách sạn Hoàn Vũ”.



Nhân viên cầm chiếc thẻ của Lão Phu Nhân trên tay không ngừng lật qua lật lại rồi mới chuyển hướng nhìn bà Trần: “Cảnh phu nhân, thật sự xin lỗi, thẻ của Lão Phu Nhân đây là thẻ VIP, trên thế giới chỉ có ba chiếc như vậy. Quy định của công ty chúng tôi là làm hài lòng khách hàng VIP này vô điều kiện.”