Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 120 : Nụ hôn chua xót, yêu em nên xót xa em

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Thế nhưng, điện thoại bỗng đổ chuông. Trong một không gian như vậy, tiếng chuông khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.



Cảnh Nam Kiêu nhìn cố Cố Thiên Tầm, thở dài, sau khi định thần lại mới lấy chiếc điện thoại ra.



Nhìn thấy con số đang không ngừng nhảy múa trên màn hình, trên mặt Cảnh Nam Kiêu bỗng vụt qua những biểu hiện phức tạp. Anh vẫn không buông tay Thiên Tầm, nhấc điện thoại lên nghe.



Vẫn còn chưa nói được gì, anh đã nghe thấy tiếng Tần Tư Lam đang nức nở khóc ở đầu dây bên kia: “Nam Kiêu, em không muốn bỏ đứa bé đâu, anh mau đến cứu em, cứu lấy con của chúng mình….”



“Chuyện gì vậy?”



Vừa nghe thấy nhắc đến đứa bé, Cảnh Nam Kiêu bỗng chau mày, tâm trí anh bỗng chốc như bị kéo dồn vào đó. Thiên Tầm nhân lúc này vùng ra khỏi tay anh, phần nào đoán được, đầu dây bên kia Tần Tư Lam đang thuật lại cho Cảnh Nam Kiêu những lời buổi chiều nay Lão Phu Nhân nói, sắc mặt anh mỗi lúc một trở nên nghiêm trọng.



Khi họ cúp máy, cũng là lúc cô bước ra đến cửa, Cố Thiên Tầm hít một hơi thật sâu nhìn Cảnh Nam Kiêu, cô hi vọng Cảnh Nam Kiêu sẽ không quay đầu lại.



Nhưng vừa kéo cửa phòng anh quả nhiên đã quay đầu lại.



Đôi mắt sâu thẳm, có phần giằng xé xen thêm cả những hổ thẹn, áy náy. Cố Thiên Tầm không nói gì, cô chờ cho anh mở lời trước.



Anh mím môi, anh ấp úng nói: “Ở bên đó… là một tình huống đặc biệt”.



Anh đang cố hết sức để giải thích, nhưng cho dù anh có giải thích thế nào thì dường như sự thuyết phục cũng chỉ bằng không.



Cố Thiên Tầm “rộng lượng” hơn bao giờ hết: “Anh không cần giải thích với tôi.”



Anh ta làm gì, cô vốn dĩ không muốn quan tâm.



Cảnh Nam Kiêu nắm chặt chìa khóa: “Em đi cùng với anh.”



“Đi với anh? Đi đâu? Đến bệnh viện xem Tần Tư Lam với anh á?”. Giọng điệu cô đầy mỉa mai, cô lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chẳng có tâm trạng nào đến đó cả.”



“Anh….”



“Chẳng phải anh đang vội đi cứu con anh sao? Lời của Lão Phu Nhân xưa nay như sấm rền gió cuốn. Anh còn không mau đi, e là sẽ không giữ được con anh đâu.”



Dù sao cũng là cốt nhục, anh thật sự rất để tâm đến đứa bé này.



Vừa nghe lời cô nói, anh nhìn cô một hồi rồi mở cửa lao đi.



Vừa bước được vài bước, như vẫn còn do dự điều gì đó, không phải là anh không biết, anh đi như vậy, Cố Thiên Tầm sẽ đi đâu ngay sau đây. Nhưng, tâm trí anh lúc này đã dồn hết để lo lắng cho đứa bé còn chưa ra đời kia. Vừa nghĩ đến tiếng khóc bi thương của Tần Tư Lam, ngay lập tức, bước chân anh như vội vã hơn tiến về phía thang máy.



Chỉ đến khi thang máy đã đi xuống lầu, Cố Thiên Tầm mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ngoài kia mưa to như trút nước.



Nhớ đến hình ảnh Mộ Dạ Bạch cô đơn trong mưa, cô chẳng còn nghĩ được điều gì nữa, lấy điện thoại bấm lấy dãy số quen thuộc. Thế nhưng, đáp lại sự mong đợi của cô lại là những âm thanh tự động lạnh lẽo.



Không liên lạc được!



Thế có nghĩa là…..



Rất có thể anh vẫn đang ở đó.



Lại nghĩ đến tin tức về cơn lũ trên tivi, Cố Thiên Tầm không khỏi bồn chồn rối bời, gọi đến mấy cuộc điện thoại vẫn không liên lạc được. Cô không thể chậm trễ hơn được nữa, lao nhanh ra khỏi cửa tiến về phía thang máy.



Xuống dưới tầng, cô vội vàng đến quầy lễ tân hỏi mượn ô. Vừa nghe thấy cô nói định đi đến trang trại trên núi, mọi người đều khuyên cô không nên đến đó lúc này, lũ mà quét đến, hậu quả vô cùng khó lường.



Mọi người càng lo lắng cho cô như vậy, ruột gan cô càng nóng như lửa đốt. Tình hình như vậy, Mộ Dạ Bạch chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?



Lúc này.



Ngoài trời tối đen như mực.



Cố Thiên Tầm cầm lấy ô, đứng bên ngoài khách sạn. Con đường đang chìm trong mưa đã không còn một bóng người qua lại, đến taxi cũng thưa thớt đến đáng thương.



Cô vẫy vài chiếc rồi, nhưng nghe thấy cô muốn đến bên sườn núi, mặc dù chỗ đó cách đây không xa lắm, nhưng họ đều lắc đầu từ chối.



“Cô à, thời tiết xấu như vậy, ai còn lên đó làm gì chứ, tôi khuyên cô đừng nên đi nữa.”
“Đêm nay ở đây sẽ có lũ quét bất cứ lúc nào, tất cả các xe đều bị di tản. Sao em lại dám một mình lên đây, em có nghĩ nếu lũ đến thì mình sẽ thế nào không hả?”.



Cố Thiên Tầm hơi sững người.



Đôi mắt nhìn anh, khóe mắt ngấn lệ.



Là cảm giác của cô sao?



Sao cô lại thấy những lời anh nói hình như là đang lo lắng cho cô.



Anh lại thở dài, nghĩ gì đó rồi lại nhìn cô: “Anh ta đâu? Anh ta không hề lo lắng cho sự an nguy của em sao?”



Giọng điệu mang đầy u uất.



Có chút ấp úng…



“Anh ấy… về thành phố rồi.”



“Để em một mình ở đây thế này sao?”. Anh chau mày, giọng nói không giấu được sự tức giận, như thấy bất bình thay cô.



Nhưng, làm thế nào bây giờ. Lúc này cô thật sự không muốn nhắc đến Cảnh Nam Kiêu.



Thật là mất hứng…



“Anh để em ngồi dậy trước được không? Em hơi khó chịu….”. Cô nhẹ nhàng mở lời, toàn thân đều ướt sũng như dính lấy ghế sau, thật sự không thoải mái chút nào.



Cúi xuống nhìn khuôn mặt đang tái nhợt, Mộ Dạ Bạch không giấu nổi những xót thương, mặc dù không nỡ nhưng anh cũng đành nhấc người dậy, ngồi vào trong rồi đóng cửa lại.



Tất cả mưa gió bão bùng đều bị khóa chặt ngoài cửa xe.



“Em cới quần áo ra đi”. Mộ Dạ Bạch đột nhiên nói.



“Hả”. Cố Thiên Tầm hoảng hốt nhìn anh.



“Mặc đồ của anh”. Anh lấy ra một bộ đồ thể thao rộng thùng thình từ phía sau. Đây là bộ đồ anh vẫn mặc để đánh golf nên lúc nào cũng để sẵn trên xe.



“… thôi không cần đâu”. Cô nhìn anh, chiếc áo sơ mi trên người anh cũng đã ướt sũng, chẳng khá khẩm hơn cô là mấy.



Cô đưa tay đẩy về phía anh: “Anh mặc đi”.



“Hay là để anh thay cho em nhé?”. Anh không cầm còn hỏi ngược lại cô.



“…..”. Ai cần anh thay đồ cho chứ.



Cố Thiên Tầm đỏ bừng mặt.



Đẩy bộ đồ về phía trước mặt anh. “Làm gì có chỗ nào mà thay, anh mặc đi không bị cảm đấy.”



“Anh là đàn ông, em là phụ nữ, thế nên đừng có đôi co với anh chuyện này”. Giọng điệu của anh có vẻ không dễ thỏa hiệp. Anh nhìn cô, rồi lại nhớ đến mối quan hệ của cô và Cảnh Nam Kiêu, anh mắt anh như sầm lại rồi quay người đi. “Em thay đi, cho em hai phút, đủ chưa?”



Nhìn tấm lưng ngay ngắn, vạm vỡ trước mặt, Cố Thiên Tầm đột nhiên muốn đưa tay ôm lấy anh.



Thậm chí còn muốn hôn anh, dù chỉ là phía sau gáy thôi cũng đủ rồi.



Nụ hôn của anh khi nay, là cô thật sự chưa kịp phản ứng…. thậm chí, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm của anh….



“Còn không thay đi”. Không thấy động tĩnh gì, anh liền hỏi một câu.



“…. Em thay ngay”. Cô định thần lại, dùng lí trí chế áp những suy nghĩ vẩn vơ trong trái tim.



Cố Thiên Tầm, vì anh, nên cô nhất định phải nhẫn nại, phải kìm nén hết những nhớ nhung, những đau thương này.



Dù sao cũng không thể ở bên cạnh nhau được, vậy thì không nên khơi gợi, không nên đánh thức nỗi niềm này nữa.