Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 123 : Căn phòng anh thuê biến thành nơi ân ái vụng trộm

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Kể từ khi anh mở cửa, tất cả đều là thật? Đêm qua anh ấy đã ở đây, chăm sóc cô, dỗ dành cô, ôm lấy cô.



Cô đột nhiên thấy ân hận, tối qua cô không nên hôn mê như vậy.



Hơn nữa…



Bây giờ, Mộ Dạ Bạch đã đi đâu rồi.



Thiên Tầm ôm lấy bộ quần áo rồi quay về giường, trầm ngâm một lúc, cô chợt nhìn thấy tờ giấy nhắn.



Trên đó chỉ là vài chữ đơn giản, cô liếc qua cũng có thể nhận ra, đó là chữ của anh.



“Nếu vẫn còn đau đầu, em uống một viên thuốc màu vàng. Nếu vẫn chưa hạ sốt, em uống một viên màu trắng. Ở phòng đợi anh, anh sẽ quay lại đón em.”



Nhìn những dòng chữ này tim cô như loạn nhịp, Cố Thiên Tầm lại chuyển hướng nhìn qua những viên thuốc, trong lòng rối bời những cảm giác phức tạp đan xen.



Nhưng cuối cùng cô vẫn không đợi anh. Cô thu dọn đồ đạc, cầm lấy bộ quần áo của anh, vẫy xe về thành phố.



Tất cả những gì xảy ra đêm qua, như một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.



Thế nhưng, khi đã tỉnh lại rồi, cô không thể nào đắm chìm trong giấc mơ đó thêm nữa…



……



Cố Thiên Tầm về nhà họ Cảnh, gọi điện thoại cho Dương Mộc Tây.



“Mộc Tây, tớ không được khỏe, sáng nay tớ không đến khách sạn, nếu có việc gì cậu báo cho tớ một tiếng nhé”.



“Cậu ốm à?”. Dương Mộc Tây có vẻ lo lắng: “Là thân bệnh hay tâm bệnh?”



“Tâm bệnh gì chứ”. Cố Thiên Tầm bị câu hỏi của cô làm khó, nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu đang nói đến việc tớ về nhà họ Cảnh sao?”



Không đợi Dương Mộc Tây trả lời, cô liền đáp lại giọng đầy trào phúng: “Cũng quen rồi, làm gì còn tâm bệnh nào chứ”



Ở nhà họ Cảnh, cô muốn thoải mái một chút xem ra là điều không thể.



Dương Mộc Tây im lặng hồi lâu rồi nói: “Ý tớ không phải là chuyện nhà họ Cảnh đáng ghét đó”.



“Vậy, ngoài chuyện này ra còn chuyện gì khác nữa?”. Cố Thiên Tầm không hiểu cô đang nói gì.



Dương Mộc Tây thở dài, giọng cô có chút nặng nề: “Báo sáng nay, cậu đã đọc chưa?”



“Báo gì?”. Cố Thiên Tầm không hiểu sao Mộc Tây đột nhiên nói chuyện này.



“….Thôi, không có gì”. Dương Mộc Tây cố gắng kiềm chế, nói được một nửa liền dừng lại. “Cũng chẳng có gì đâu. Chẳng phải cậu đang mệt sao, thôi nghỉ ngơi đi.”



“Mộc Tây, cậu đừng nói nửa vời như thế”. Cố Thiên Tầm chừng mắt.



“Thôi nhé, tớ đang có việc, cúp máy đây”.



Dương Mộc Tây vội vàng cúp máy, Cố Thiên Tầm vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Cô nhìn chiếc điện thoại, nghĩ ngợi gì đó rồi định ra ngoài.



Nhưng….



Cánh cửa vừa mở ra, một thân hình cao lớn đứng ngay đó.



Ngoài Cảnh Nam Kiêu ra còn có thể là ai được nữa.



Nhìn thấy anh, mặt cô không để lộ một chút biểu cảm nào cô lách người bước qua anh. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi.



“Em về từ khi nào?”



Anh hỏi mà giọng nỏi như không ra hơi, chắc là đã thức cả đêm qua
Trong làn nước nóng, cuốn trôi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Thế nhưng... nước nóng như vậy cũng không thể xóa tan được cái giá lạnh trong trái tim cô lúc này.



Cô ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm lấy đầu gối, cả người ngâm trong bồn.



Nước từ từ bao trọn lấy cơ thể cô...



Cô chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt, hiện rõ sự mệt mỏi tột cùng.



Một cảm giác, mệt mỏi từ sâu thẳm trong tim cô, nó khiến cô cử động một ngón tay cũng thấy rất đau đớn.



Yêu một người, hóa ra lại khổ tâm đến vậy, đau đớn đến vậy.....



----------------------------------------



Cảnh Nam Kiêu thay quần áo, đi tắm, sau đó ra ngồi ở sôfa ngoài phòng khách tầng dưới. Trong đầu anh lúc này lại nghĩ đến chuyện tối qua với Tần Tư Lam.



Nếu cưới cô ấy, có phải đứa bé kia sẽ được giữ lại?



Thế nhưng...



Anh không thể bỏ Cố Thiên Tầm!



“Thiếu gia, chuẩn bị đến giờ cơm trưa rồi.” Một lúc sau, cô Trương gọi.



“Vâng” Cảnh Nam Kiêu tỉnh táo lại, gật đầu, “Gọi cả thiếu phu nhân xuống.”



Bây giờ, có lẽ cô vẫn đang rất buồn.



“Vâng, tôi lên ngay.”



Cô Trương nhẹ nhàng đi lên lầu, Cảnh Nam Kiêu vẫn ngồi xem báo ở sofa, anh vẫn chưa suy nghĩ xong chuyện vừa rồi, bỗng nghe tiếng gọi thất kinh từ trên lầu: “Thiếu gia! Thiếu gia! Mau lên đây! Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi!”



“Cái gì?!” Cảnh Nam Kiêu hoảng hốt, ngay lập tức đứng phắt dậy, chạy lên lầu.



Chạy qua phòng ngủ, rồi vào phòng tắm, cảnh tượng lúc này khiến anh sửng sốt.



Cô Trương đang dùng hết sức lôi Cố Thiên Tầm ra ngoài, cô không cẩn thận lại bị ngã xuống.



Cảnh Nam Kiêu kéo Cố Thiên Tầm ra từ bồn tắm, để cô ngồi dựa vào một bên thành bồn, khuôn mặt cô lúc này trắng bệch như đã chết.



Anh hậm hực giận dữ, gào lớn, lông mày cau lại, “Đồ đáng chết! Hắn ta khiến em đau khổ như vậy, đến mạng sống của mình cũng không thèm đếm xỉa đến! Cố Thiên Tầm, em còn có gan dám tự sát, em có tin bây giờ tôi bóp chết em không!”



“Thiếu gia, đừng nên tức giận lúc này...” Cô Trương nhẹ nhàng khuyên ngăn.



Thế nhưng, dường như Cảnh Nam Kiêu đã không còn lý trí nữa, anh đưa tay ra túm lấy cổ áo Cố Thiên Tầm, cô thoi thóp thở nhưng anh vẫn nhấc cô lên, anh nghiến răng gào lên, “Cố Thiên Tầm, em muốn chết vì hắn ta, thì đừng có chết ở chỗ tôi!”



Hai mí mắt ướt sũng của cô hơi cử động, cô rất cố gắng mở mắt ra, nhưng dường như không còn chút sức lực nào nữa.



Cảnh Nam Kiêu tức giận bế cô lên, thô bạo ném xuống giường. Cô Trương kinh ngạc, anh không hề thương hoa tiếc ngọc, anh cúi đầu, anh ôm chặt mặt cô, hùng hổ nói: “Tôi cho em thời gian là mười phút! Nếu trong mười phút, em có thể ngồi dậy được, tôi sẽ ngay lập tức đưa em đến Cục Dân chính!”



Ngừng một lúc, anh nói thêm vỏn vẹn bốn từ, “Quyết không nuốt lời!”



Đủ rồi! Anh thấy mọi việc như vậy là quá đủ! Anh chịu thua cô rồi.



Đêm qua mọi chuyện đã quá rõ, vì người đàn ông kia, mà cô quên đi tính mạng của mình, vì thế....



Giữ cô lại, liệu có ý nghĩa gì? Có chăng cũng coi như cô đã cầm dao đâm một nhát vào tim anh là được chứ gì.



Vì thế...



Li hôn, từ nay, không còn lưu luyến gì nữa!