Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 127 : Ở phòng đợi anh

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Qua cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xa lạ này, Cố Thiên Tầm thấy trong lòng trống rỗng, giống như vừa mất đi một phần trái tim.



Cả thế giới yên ắng tới nỗi cảm giác như chỉ còn lại một mình cô, giống như tấm bèo trôi không nơi nương tựa, không biết rõ mục đích của bản thân là gì, chỉ có thể để mặc cho chiếc xe này đưa cô đi.



“ Cố tiểu thư, tới nơi rồi.”



Xe dừng tại một phân nhánh của khách sạn Hoàn Vũ. Những suy nghĩ mông lung của cô bị kéo trở lại.



“ Cảm ơn. “ Nhìn khách sạn, cô từ xe bước xuống. hành lý đã được lễ tân xếp lên xe đẩy.



Qua quầy tiếp đón, nhận thấy phong cách khách sạn khác hẳn với trụ sở chính Hoàn Vũ, trong long có chút thổn thức. Đây cũng là giang sơn của Mộ Dạ Bạch.



Chỉ là, ngay lúc này, anh ấy đang ở đâu?



Gió lạnh thổi qua, mang theo cái mát sau trận mưa, làm rối tóc cô.



“ Mời đi bên này, phòng của cô ở đây.” Lễ tân dẫn đường cho Cố Thiên Tầm.



Cố Thiên Tầm chầm chậm theo sau, do dự một lúc, không kiềm được liền hỏi:” Mộ Tổng … đã đến đây chưa? “



Không đợi lễ tân trả lời, vô tình ngước lên, chỉ thấy một bóng hình cao lớn đang bước về phía họ. Bên cạnh Mộ Dạ Bạch là Trần Anh Hào, còn người theo sau có lẽ là nhân viên quản lý cao cấp của khách sạn.



“ Cô nói tới Mộ Tổng đó sao? “



Lễ tân hỏi cô.



Ánh mắt loạn nhịp của cô còn đang lưu lại trên bóng hình anh, nghe lễ tân hỏi, cô giật mình trở về thực tại. “Anh ấy cũng ở đây sao? “



“ Phải. Cùng tầng với cô. “



“ … Ừm. Vậy chúng ta về phòng trước đi.” Cố Thiên Tầm vừa nói, vừa đi về hướng anh.



Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần ….



Tim đập cũng mỗi lúc một nhanh. Tới nỗi như muốn nhảy vọt ra khỏi ngực.



Không dám nhìn thẳng nhưng, ánh mắt không ngừng hướng về phía anh. Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng thờ ơ của anh.



Từ đầu tới cuối, anh đều xem như không nhìn thấy cô, thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần.



Khoảnh khắc lướt qua như không ấy, cô giống như một luồng không khí không tồn tại, nét mặt anh ấy một chút cũng không thay đổi.



Trái lại, phía sau anh, Trần Anh Hào cười nhẹ chào cô.



Cô cười đáp lại, cố gắng để nụ cười không trở nên gượng gạo, đợi họ đi rồi, cô không thể mạnh mẽ thêm nữa.



Thì ra ….



Khi đau đớn nhất, đến cười, cũng trở nên khó khăn đến vậy…



“ Hụ hụ … “ Anh lại ho rồi.



Cố Thiên Tầm quay người lại, chỉ thấy bóng anh từ phía sau.



Hôm nay trời lạnh, anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi.



Như vậy thì sao khỏi ốm được?



Cô nhíu nhẹ mày, trong lòng cô đầy những lo lắng.



……



“ Mộ Tổng, vừa rồi là Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào nghĩ rằng anh không thấy Cố Thiên Tầm liền nhắc một câu.



“ …. Ừ.” Anh chỉ hừ một tiếng từ mũi, nét mặt càng trở nên nặng nề.



Trần Anh Hào lúc đó vẫn chưa hiểu. Tổng tài cố tình nhận lấy việc của Lam Tổng đến đây công tác, không phải vì Cố Thiên Tầm sao?



Sao bây giờ lại giống như hai người xa lạ thế này? Thật khó hiểu!
Một phút đã thay đổi suy nghĩ, lại còn vì một chiếc áo. Thật không hiểu nổi!



…….



Cố Thiên Tầm sau khi ăn tối cùng mọi người trở về khách sạn, trời đã muộn lắm rồi. Những vấn đề hôm nay, trong vòng hai ngày phải giải quyết hết.



“Cố tiểu thư.”



Vừa bước vào sảnh khách sạn, cô đã nghe thấy tiếng ai đó gọi, vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra. Chính là kỹ sư công trình ngồi nói chuyện cùng Mộ Dạ Bạch trong phòng chờ hôm nay.



“ Có việc tìm tôi à?”



Người đó tiến tới phía cô, vẻ mặt gấp gáp:” Cố tiểu thư, đây là bản báo cáo hệ thống tôi làm gấp chiều nay, tất cả ý kiến sửa đổi đều viết bên trong. Mong cô Cố giúp đỡ, hôm nay nhất định phải giúp tôi đưa tới tay Mộ Tổng. Lẽ ra tôi phải ở đây chờ Mộ Tổng tới, nhưng nhà có chút chuyện, tôi phải về gấp.”



“Mộ Tổng vẫn chưa về khách sạn sao?”



“Vâng, chưa về.”



Cố Thiên Tầm thấy anh vô cùng lo lắng, liền nhận lấy bản báo cáo, “ Được rồi, để tôi giúp anh. Anh về trước đi.”



“Vậy mọi việc đều nhờ cô.” Người đó cảm ơn xong liền vội vàng quay người rời đi.



Cố Thiên Tầm hỏi lễ tân số phòng Mộ Dạ Bạch, về phòng tắm rửa rồi cầm bản báo cáo, đi tới phòng anh.



Nhấn chuông cửa, không ai trả lời.



Anh vẫn chưa về sao?



Cố Thiên Tầm có chút buồn ngủ. Cả ngày thấm mệt, lại cảm lạnh, còn uống thuốc, nên rất dễ buồn ngủ. Nhưng cô lo rằng nếu đi ngủ sẽ làm hỏng việc của người khác, đành tiếp tục cố gắng.



Đứng mỏi rồi, cô dựa vào lề cửa, khom người tiếp tục chờ đợi.



Không rõ đã đợi bao lâu....



Một bóng người xuất hiện ở hành lang khách sạn. Trần Anh Hào đi cùng anh phía sau.



Anh vẫy tay, “ Về nghỉ ngơi đi, không cần qua đây nữa.”



“ Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.” Trần Anh Hào nói xong liền trở về phòng. Mộ Dạ Bạch không về phòng ngay, đứng lại hành lang, lấy ra bao thuốc.



Hôm nay, anh uống không ít.



Rượu là thứ khiến người ta dễ dàng quên đi những chuyện không vui. Nhưng, ở địa vị anh lúc này càng uống càng tỉnh. Cả bữa ăn, trong đầu đều quanh quẩn hình bóng của cô.



Cô ở đâu?



Cùng những người đàn ông đó ăn cơm có nhớ tới anh không?



Rít mạnh một hơi thuốc, tâm trạng sầu não càng nặng nề hơn, dập đầu thuốc, liếc nhìn ra xa, cô đang đứng trước cửa phòng, anh cuối cùng không bước tiếp, mà bước trở về phòng.



Khoảnh khắc đặt chân tới cửa, toàn thân sững lại, quên cả cà khóa phòng.



Lúc này ở cửa phòng, một thân hình đang khom khom.



Dưới ánh đèn mờ, cô giống như đứa trẻ không nhà. Đầu nghiêng một bên, dựa vào lề cửa. Hai mắt khép hờ, dường như đã chìm vào giấc ngủ.



Mộ Dạ Bạch nhìn xuống, giống như bị ảo giác, nhưng cô thực sự đang ở trước mắt anh, rõ từng hơi thở.



Anh cảm nhận rõ tiếng trống ngực.



Từng nhịp, từng nhịp, đặt biệt giữa đêm vắng thế này, càng rõ ràng hơn.



Từ từ cúi người xuống, tiếp cận cô. Khuôn mặt thanh tú, anh gạt nhẹ những sợi tóc đang dính trên má cô, từng nét trên khuôn mặt lộ ra trước mắt.



“ Dạ Bạch …” Cô bỗng thở nhẹ một tiếng, gọi tên anh. Giữa đêm, tiếng thì thâm giống như mồi lửa, thoáng chốc đốt cháy trái bom nặng trĩu trong lòng anh.



Rượu đã ngấm tới tận đỉnh đầu, chỉ nghe thấy tiếng “ Ư “ nhẹ, mọi kìm nén, phẫn nộ, nhớ nhung, trong khoảnh khắc này đều biến thành dục vọng. Ham muốn len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể anh.