Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 144 : Không còn đường lui

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cửa bị đẩy ra, một dáng người cao lớn bước vào.



Không cần ngẩng đầu lên nhìn thì Thiên Tầm cũng biết người đó là ai.



“Muộn thế này rồi, em tưởng là anh sẽ không đến nữa.” Thiên Tầm gạt chăn ra bước xuống giường.



Mộ Dạ Bạch bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ vì thấy anh đến, cười nói: “Nhớ anh không?”



Cô hơi ngượng ngùng.



Vẻ mặt mình thể hiện rõ như vậy sao?



“Không nhớ, chẳng nhớ chút nào hết!” Cô vừa cười lắc đầu, vừa nói lời ngược với lòng. Dường như để làm cho giống vậy, cô liền quay người đi về giường leo lên.



Mộ Dạ Bạch cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn cô một cái, nắm lấy bàn tay cô giữ chặt trong tay mình. “Nhưng anh nhớ em.”



Bốn chữ đơn giản này khiến Cố Thiên Tầm hơi khựng lại, sau đó cô động lòng nhìn anh một cái, mỉm cười.



Anh nằm xuống giường, thở dài. Thấy cô cứ nhìn mình, anh bèn vỗ xuống bên cạnh: “Nằm xuống đây.”



“Đêm nay anh ngủ ở đây à?” Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, đầu gối vào cánh tay anh. Cảm nhận được hơi thở của anh, cô có cảm giác yên lòng đến lạ.



Những sợi tóc xõa trên chiếc gối trắng tinh của bệnh viện, thình thoảng lướt qua đầu mũi anh, hơi nhột, mang theo mùi hương thoang thoảng.



Anh nhắm mắt, xoay người sang, thu hai cánh tay lại, ôm chặt lấy cô. Đôi môi áp vào cổ cô, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Anh không muốn về nữa.”



Giọng anh hơi nghẹn lại, có cảm giác như đang rất mệt mỏi.



Cố Thiên Tầm thương anh, cũng không nỡ để anh lái xe về muộn như thế này. “Vậy em ngủ ở giường bên cạnh, anh ngủ ở đây, em bảo y tá đem chăn ga đến.”



Giường của bệnh viện không lớn lắm, anh lại vừa cao to, một mình anh nằm trên giường đã có chút gượng gạp rồi, nếu cả hai người họ cùng chen chúc trên một cái giường thì cô sợ ngày mai thức dậy cả người anh sẽ ê ẩm mất.



Cố Thiên Tầm đang định ngồi dậy thì Mộ Dạ Bạch đã nắm tay cô, đặt vào trong chăn, rồi kéo chăn lên đắp cho cô: “Đừng dậy nữa, em ngủ đi.”



Cố Thiên Tầm cũng ngoan ngoãn nghe theo, không động đậy nữa.



Bọn họ nằm kề bên nhau, hơi thở như quyện vào nhau. Mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt của người kia đang ở sát ngay mắt một cách mờ ảo.



Anh nhìn cô, khe khẽ thở dài: “Lâu lắm rồi không được ôm em ngủ. Mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.”



Con người thật là một loài kỳ lạ, trước kia không có sự xuất hiện của cô, một mình anh làm gì cũng đều rất tốt. Nhưng từ khi cô bước chân vào cuộc đời anh, tất cả mọi thứ đã thay đổi không còn như trước nữa.



Trước kia anh thích nằm giường to, có thể duỗi thẳng người mà không phải chịu bất kỳ giới hạn không gian nào. Nhưng giờ đây lại vô thức cảm thấy chiếc giường to rộng lớn đó trống trải lạc lõng, khiến anh khó mà chìm vào giấc ngủ được, sự thoải mái rộng rãi không thể sánh bằng với việc được ôm cô ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp được.



“Anh có cởi áo ra ngủ không? Ngủ vậy có khó chịu không?”



Cô đang quan tâm đến anh.



Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô. “Em đang dụ dỗ anh đấy à?”



“Anh đang nói gì thế? Đừng có nghĩ lung tung.” Thiên Tầm ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng lên. Bộ dạng đó của cô hiện lên trong mắt Mộ Dạ Bạch có một vẻ đáng yêu động lòng người, thân dưới của anh hơi căng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cảm thấy nóng bừng.



Đôi mắt mê đắm lòng người đó bị dục vọng xâm chiếm, càng trở nên phong hoa vô tận, giống như một vòng xoáy sâu hun hút khiến người ta không khống chế được mà bị cuốn vào.



Thiên Tầm chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng đang nóng bừng lên nở ra cùng với anh.



Cô bị anh nhìn đến mức miệng môi khô khốc, bất giác liếm liếm môi.



Ngay sau đó, bàn tay anh đã tiến sâu vào trong bộ quần áo bệnh nhân của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ lót của cô, lòng bàn tay nóng bỏng ôm trọn lấy bầu ngực cô.




Cô nhìn anh khó hiểu, anh lại không muốn nói tiếp, chỉ vỗ vai cô, nói: “Anh mệt rồi, ngủ thôi.”



Đối mặt với câu hỏi của cô, Mộ Dạ Bạch không biết nên trả lời như thế nào, hoặc cũng có thể nói là, đáp án quá tàn nhẫn, anh khó mà mở miệng được.



Nếu anh nói cho cô biết mẹ cô từng là kẻ thứ ba xen vào gia đình họ, là kẻ đê tiện đã cướp mất tình yêu của cha dành cho anh ngày còn nhỏ, là kẻ bắt nguồn gây lên việc mẹ anh phải sống trong nỗi đau vì bị phản bội suốt bao nhiêu năm, càng là nguyên nhân khiến cho mẹ anh bị cú sốc tinh thần đến mức phải vào bệnh viện tâm thần?



Anh làm sao có thể nói cho cô biết từ bé đến lớn anh đều sống trong nỗi căm hận Cố Vân La, hận Cảnh Thanh Phong, hiện giờ lại càng căm ghét Tần Tư Lam và Cố Thiên Hàn?



Anh không nói.



Chỉ là vì không muốn hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, giữa bọn họ cách ngăn bởi bao nhiêu ân ân oán oán sâu nặng đến nhường nào.



Cố Thiên Tầm nào biết được tâm tư anh giờ này đang quay cuồng trăm vạn lần, cô vốn còn định hỏi tại sao, nhưng...



Bên tai vang đến tiếng thở đều đều của anh.



Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chăm chú ngắm nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài, vùi vào lòng anh.



Tại sao, càng đến gần thì sự bất an trong lòng lại ngày càng sâu hơn.



.............



Hai ngày sau.



Tại biệt thự mới của họ Mộ.



Bà Hạ Vân Thường mặc bộ đồ ở nhà, ở hậu hoa viên dắt chó đi dạo. Đây là giống khuyển quý tân, nghe nói bà ở nhà chán không có việc gì, Hoắc Thanh Uyển đã mua đem đến. Chú chó nhỏ thông mình như một đứa trẻ vậy, bà Hạ chơi đùa với nó rất vui.



Sau khi có chú chó nhỏ này một mình bà ở trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không cảm thấy cô đơn nữa.



“Phu nhân, có khách tìm bà ạ.” Người giúp việc mở cửa hậu hoa viên ra, nói với bà.



“Khách? Là ai vậy?” Bà Hạ Vân Thường ngẩng đầu lên hỏi.



“Cụ thể là ai thì không nói ạ, chỉ bảo là việc mà bà gọi điện bảo anh ta làm đã làm xong rồi ạ.”



Là thám tử?



“Được, ta thay quần áo rồi ra ngay.” Bà Hạ đưa chú chó nhỏ vào tay người giúp việc. “Cho nó uống ít nước, hình như nó có vẻ khát rồi.”



“Vâng thưa phu nhân.”



Bà Hạ Vân Thường vội vàng đi vào trong phòng thay bộ trang phục chỉnh tề trang nhã, lúc đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở đó.



“Mộ phu nhân.” Nhìn thấy bà Hạ Vân Thường, đối phương lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi.



Bà Hạ chỉ khẽ gật đầu, nói: “Anh ngồi xuống nói chuyện.”



“Đây là những thông tin bà cần. Bà xem đi ạ.” Đối phương vào đề ngay, đặt đống tài liệu đó ra trước mặt bà.



Bà Hạ mở chiếc túi, rút ra tập giấy, lật giở xem qua. Thông tin trong tài liệu đều rất kỹ càng, bao gồm cả việc giờ bà Cố Vân La đang ở đâu đều rất đầy đủ, cụ thể.



Còn có...



Một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó là một cặp chị em còn trẻ, bên dưới có đề tên: Cố Thiên TầmCố Thiên Hàn.



Bà trừng lên nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn, mắt bà Hạ sâu hoắm, các cảm xúc phức tạp trào dâng, có sự đau khổ, không cam lòng và cả thù hận.