Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 175 : Vậy mới đáng mặt đàn ông!

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay – Mộ Dạ Bạch ung dung bước qua hàng người để tiến vào lễ đường. Như không để ý đến những ánh nhìn tò mò từ phía mọi người, anh vẫn chầm chậm bước vào, thần thái điềm đạm.



“Đến rồi, đến rồi!” Thư ký Điền khẽ kêu lên.



Bà Hạ vân Thường thở ra như trút được gánh nặng trong lòng. “Cuối cùng cũng đến rồi.”



Bàn tay cầm chặt ly rượu của lão phu nhân cuối cùng cũng nới lỏng ra một chút, sự lo lắng vừa nãy trong lòng bà cũng giảm đi phần nào.



Phía bên kia, người nhà họ Hoắc nhìn thấy anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt trắng nhợt của Hoắc Thanh Uyển cuối cùng cũng tươi tắn hơn một chút, cô ta hơi nghênh mặt lên nói: “Tôi đã bảo rồi mà, Dạ Bạch nhất định sẽ đến.”



“Đến rồi thì tốt. Mau qua đây bắt đầu nghi thức thôi.” Cha của Hoắc Thanh Uyển đỡ lấy ly rượu trong tay hộ cô ta.



“Dạ Bạch.” Hoắc Thanh Uyển nhìn sang Mộ Dạ Bạch đầy háo hức mong chờ.



Dưới ánh mắt đổ dồn về của tất cả mọi người, anh lờ cô ta đi, đứng thẳng người đi về phía lễ đài. Hoắc Thanh Uyển chạy đuổi theo, chủ động khoác chặt lấy tay anh.



“Anh đến muộn thế.” Cô ta hỏi nhỏ.



Mộ Dạ Bạch cúi mắt nhìn cô ta một cái, không hề rút tay ra, cũng không nói thêm điều gì.



Hai người tay trong tay bước về phía lễ đài trong tiếng vỗ tay của cả hội trường.



Dương Mộc Tây lúc này đang ngồi trong góc thở dài. Từ ngày hôm nay trở đi người đàn ông trên lễ đài kia sẽ thật sự không còn liên quan gì đến Thiên Tầm nữa rồi. Có lẽ ngay từ đầu đây đã kết cục định sẵn cho bọn họ. Còn cô liệu có gì khác không?



Dương Mộc Tây đưa mắt nhìn sang Lam Tiêu ngồi bên cạnh. Anh ta đang chăm chú nhìn về phía hai người đó, nét mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì. Dưới ánh đèn, người đàn ông trước mặt cô gần đến như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới ngay được, nhưng cô hiểu...



Bọn họ từ trước đến giờ chưa từng là người của cùng một thế giới.



“Xin lỗi, tôi đến muộn, khiến mọi người phải đợi lâu.” Mộ Dạ Bạch trầm trầm lên tiếng, giọng nói của anh phát ra từ micro âm vang khắp hội trường.



Ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào anh. Anh đứng thẳng lưng, thần sắc điềm đạm, lấy một cốc sâm banh từ khay rượu trên tay người phục vụ bàn đứng gần đó. “Dạ Bạch xin tạ lỗi trước với các vị, đồng thời cảm tạ các vị hôm nay đã bớt chút thời gian đến đây để chứng kiến ngày hôm nay của chúng tôi.”



Anh một hơi uống cạn ly rượu. Những quan khách cũng uống cạn theo.



Bên cạnh anh, Hoắc Thanh Uyển ngây người ra nhìn người đàn ông trước mặt một cách say đắm, cô ta ghé sát lại gần hơn một.



Anh đặt ly rượu xuống. Tất cả mọi người đều tưởng rằng nghi thức đính hôn sắp được bắt đầu nhưng đúng lúc này, anh lại nhìn một lượt khắp hội trường, ánh mắt quét về phía báo chí, đột ngột cất tiếng hỏi: “Mọi người cảm thấy tôi và Hoắc tiểu thư có đẹp đôi không?”



Hoắc Thanh Uyển không hiểu anh cố tình hỏi như vậy là có ý gì, đám phóng viên báo giới đều cười nói vui vẻ, Hoắc Thanh uyển cũng cười theo, ung dung tiếp lời:“Em cũng rất muốn biết ý kiến của mọi người!”



“Tất nhiên là rất đẹp đôi rồi! Hoắc gia và Mộ gia môn đăng hộ đối, hai người cũng đã yêu nhau từ rất lâu rồi, hơn nữa Hoắc tiểu thư xinh đẹp như vậy thật sự quá xứng đôi vừa lứa với Mộ tổng ngài.” Một phóng viên lên tiếng trả lời.



Hoắc Thanh Uyển vui mừng ra mặt.



Cả hội trường bỗng náo nhiệt hẳn lên, các bậc trưởng giả cũng cảm thấy hào hứng với chủ đề này.



Mộ Dạ Bạch cong môi đầy quyến rũ, ánh mắt như cười như không của anh nhìn sang Hoắc Thanh Uyển bên cạnh. “Vì vậy, mọi người đều cảm thấy rằng tôi và Thanh Uyển chỉ tương xứng về gia thế và ngoại hình thôi phải không?”



Mặt mọi người đột nhiên tiu nghỉu không hiểu lời này của anh là có ý gì.



“Mọi người cho rằng hai người chỉ cần tương xứng về gia cảnh và ngoại hình thôi là đều có thể kết hôn, vậy không?” Anh lặp lại câu hỏi một cách rành mạch, lần này ánh mắt xuyên qua lớp lớp người mà nhìn về phía hai bên gia đình Hoắc gia và Mộ gia đang đứng cách đó không xa.



Ánh mắt đó nặng nề sâu thẳm như lòng sông sâu không nhìn thấy đáy, khiến người ta khó có thể không chú ý đến ẩn tình phức tạp bên trong.



Lão phu nhân và bà Hạ Vân Thường đưa mắt nhìn nhau một cái rồi nắm chặt chiếc ly trong tay.



Một dự cảm không lành trào dâng lên trong lòng họ.
Ánh mắt đó khiến tim Tần Tư Lam giật thột, môi cô ta run lên, lắc đầu: “Không! Không được!”



“Chuyện gì vậy nhỉ?”



“Không biết đã xảy ra chuyện gì?”



Những người có mặt trong buổi lễ đều như cảm nhận được bầu không khí này có gì đó không ổn. Đến cả lời tuyên thệ cũng không nói, tình hình này có vẻ kỳ lạ.



Những tiếng bàn tán dấy lên xôn xao từ phía khán đài.



Tim Cố Thiên Tầm lúc này cũng thắt lại, cô cố ý tránh ánh mắt của Cảnh Nam Kiêu, trống ngực đập thình thịch.



Bà Cố Vân La bỗng chốc kéo lấy tay cô: “Thiên Tầm, chúng ta đi thôi.”



“Vâng.” Không hề do dự, cô đứng dậy rời bước.



Nhưng...



Tất cả đều đã không kịp nữa rồi.



Bóng hình cô in trong mắt Cảnh Nam Kiêu khiến anh ta cảm thấy tim mình đau nhói như bị ai đó dùng dao rạch nát.



Anh đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi, hôn lễ này có lẽ không thể cử hành tiếp được. Tôi sợ rằng tôi không thể nào đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà nói dối được.”



Bà Cố Vân La là người đầu tiên khựng lại, quay đầu lại khán đài. Cố Thiên Tầm cũng hoảng hồn đứng sững lại, cảm thấy đầu óc ong ong kêu lên.



Dưới khán đài, mọi người bàn tán rôm rả.



Sắc mặt ông Cảnh Thanh Phong vô cùng khó coi, bà Trần Di lập tức kêu lên: “Nam Kiêu, con điên rồi à?”



“Anh! Anh đang nói bừa gì thế?” Cảnh Dao cũng cuống lên.



Tần Tư Lam hất lớp voan phủ trước mặt ra, nhìn chết trân vào người đàn ông trước mặt.



“Anh xin lỗi.” Cảnh Nam Kiêu nhìn Tần Tư Lam đầy hối hận, rồi ngay sau đó lại nhìn xuống bên dưới khán đài. Lần này thì mọi người đều đổ dồn mắt theo hướng anh nhìn – về phía Cố Thiên Tầm.



Cô sửng sốt cắn chặt môi.



Cảnh Nam Kiêu ấp úng mở lời: “Tôi nghĩ... tôi đã yêu một người phụ nữ khác.”



“Yêu chính vợ cũ của mình?”



“Ơ, ông này bị rảnh à. Nếu đã vậy sao lại còn ly hôn chứ, thật là...”



“Thanh niên thời nay yêu đương phức tạp thật, người cao tuổi như chúng ta thật chẳng thể hiểu nổi.”



Mọi người càng lúc càng bàn tán xôn xao.



“Mẹ, mình đi thôi.” Cố Thiên Tầm khoác tay mẹ, định rẽ đám người ồn ào đó rời đi. Cô không thể ngờ rằng tình cảnh lại trở thành như vậy.



Cảnh Nam Kiêu sao anh cứ thích tự làm khổ mình như vậy chứ?



Dù anh có làm vậy thì giữa hai người bọn họ cũng đã không còn có thể quay lại được nữa rồi...



“Cố Thiên Tầm, cô đứng lại cho tôi!” một giọng nói đầy hằn học vang lên từ trên khán đài, giữa bao lời xì xầm bàn tán.