Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 178 :

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Anh nhìn cô với ánh mắt chân thành nhất, trịnh trọng lên tiếng: “Cố Thiên Tầm, cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với em, cả thế giới đều ghét bỏ em, thì em vẫn còn có anh! Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm thế giới của em, hiểu không?”



Mắt cô nóng bừng, cảm động đến mức cổ họng nghẹn lại, không biết nói gì thêm.



Chỉ biết co người lại trước ngực anh.



Cô nghĩ có lẽ không có lời nói yêu thương nào có thể cảm động hơn được nữa.



Người đàn ông này không biết nói những lời đường mật ngọt ngào, càng không nói những lời yêu đương giả dối, nhưng lời hứa của anh ấm áp như ánh mặt trời, chiếu sáng của thế giới của cô.



Điện thoại bỗng đổ chuông.



Cô không nhúc nhích, đến khi Mộ Dạ Bạch vỗ vào vai cô, cô mới bừng tỉnh.



“Em có điện thoại kìa.” Mộ Dạ Bạch nhắc nhở cô.



Lúc này cô mới ngồi thẳng dậy, không làm vướng anh đang lái xe nữa, rút điện thoại từ trong túi ra.



Là Cảnh Nam Kiêu gọi đến.



Cô quay sang nhìn anh, anh đang chăm chú nhìn đường, ánh mắt tập trung đó của anh càng quyến rũ hơn.



Vì có sự hiện diện của anh mà cô không còn tâm trí nào để ý đến cuộc gọi của người khác nữa...



“Alo.” Cô đưa điện thoại lên tai.



Nghe thấy giọng cô, Cảnh Nam Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ cô tâm trạng bất ổn mà không nghe điện thoại.



“Vừa nãy anh bận giải quyết những chuyện trong hội trường nên giờ mới có thời gian rảnh. Em đang ở đâu? Giờ anh đi gặp em nhé.”



“Không cần đâu, Nam Kiêu.” Cố Thiên Tầm từ chối.



“Anh không hề có ý gì đâu, chỉ là... anh biết em đang khó chịu buồn bực, có lẽ cần có một người ở bên. Hay là em coi anh như cái thùng rác cũng được, trút hết những phiền muộn của em vào đây.” Bị từ chối, giọng anh ỉu xìu nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.



Cố Thiên Tầm nhìn sang Mộ Dạ Bạch bên cạnh một cái, cô hít vào sâu một hơi, nói thật: “Giờ em đang ở... với Mộ Dạ Bạch.”



Cô biết rằng sự thật này có chút tàn nhẫn với Cảnh Nam Kiêu, nhưng...



Cô vẫn muốn nói cho rõ ràng.



Tình cảm là chuyện không thể dùng dằng, cũng không thể mập mờ, càng không thể cứ lấn bấn cả hai bên được.



“Mộ Dạ Bạch?” Cảnh Nam Kiêu cảm thấy khó thở, càng không lý giải nổi. “Thiên Tầm, hôm nay anh ta đã đính hôn!”



Giọng anh nặng nề như muốn nhắc nhở cô hãy bỏ cuộc ngay đi.



Nói đến đây, cô mỉm cười, mắt rưng rưng xúc động: “Hôm nay lễ đính hôn đã bị hủy rồi.”



Cảnh Nam Kiêu lại một lần nữa sững sờ, không tin vào tai mình.



Mộ Dạ Bạch dám hủy bỏ lễ đính hôn ngay thời khắc quan trọng nhất? Với tầm ảnh hưởng của nhà họ Mộ thì sự việc này sẽ khơi dậy những sóng gió đáng sợ hơn việc anh ta hủy hôn với Tần Tư Lam gấp nhiều lần.



Ngay sáng ngày mai thôi, cổ phiếu của tập đoàn Á Minh sẽ rớt giá thê thảm như thế nào là chuyện có thể thấy ngay trước mắt.



Chỉ là bỗng chốc trong lòng Cảnh Nam Kiêu cảm thấy có chút hụt hẫng.


Tuy miệng nói từ chối, nhưng dục vọng trong cơ thể lại cuốn theo nụ hôn của anh, một làn nước ẩm ướt trào ra khiến cô rùng mình, bất lực bám lấy vai anh.



Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, nhìn vào mắt cô. Bốn mắt nhìn nhau, men tình cuộn trào.



Giây phút này, cả hai đều nhìn thấy mình trong mắt đối phương.



“Mấy ngày nay có nhớ anh không?” Anh hỏi, đưa ngón tay khẽ chạm vào môi cô.



Nghĩ đến điều này, cảm giác tủi thân trong lòng cô lại dâng lên. Nhìn thấy ngón tay của anh đặt trên môi mình thật ngứa mắt, bèn há miệng cắn một cái.



Nhưng...



Cô không dám cắn mạnh, sợ làm anh đau.



Anh cười, cảm thấy bộ dạng tức giận trẻ con này của cô rất đáng yêu, và cũng cảm thấy xót ruột.



“Tủi thân lắm phải không?”



“...vâng.” Sống mũi cay cay, cô gật đầu, thả ngón tay anh ra.



Anh hôn lên giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi mắt cô, môi anh hôn lên đôi mắt cô. Hai tay đặt lên eo cô, giữ cô thật chặt.



“Ngày nào anh cũng nhớ em.”



Cô quay mặt đi phụng phịu. “Nhớ em mà không thèm gọi cho em lấy một cuộc?”



Hơn nữa càng gần ngày đính hôn thì anh càng biến mất không thấy bóng dáng.



Anh hoàn toàn không biết rằng cô ở đây, mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng như cả năm trời. Không, phải là mỗi phút trôi qua đều cảm thấy dài dằng dặc.



Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô tức giận rồi.



“Anh vẫn luôn đợi điện thoại của em.” Mộ Dạ Bạch quay mặt cô lại. “Sở dĩ anh không nói gì là vì muốn biết em có quan tâm đến anh hay không. Anh hy vọng em sẽ nổi giận đùng đùng mà đến làm ầm lên, em chất vấn, mắng anh, khóc lóc... như một cô người yêu thực sự.”



Cô lặng người nhìn anh.



Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô ra vẻ giận dữ. “Nhưng em lại quá bình tĩnh, không nghe không hỏi, khiến cho anh thất bại hoàn toàn.”



“Thậm chí anh từng nghĩ rằng hay là đính hôn quách với Hoắc Thanh Uyển luôn đi để xem là em có thể bình thản như không có chuyện gì như vậy mãi được không...” Ngừng một lát rồi anh nói tiếp: “Nhưng anh không làm được.”



Anh không thể đem hạnh phúc cả đời mình ra để chọc tức cô được, trừ khi anh điên rồi.



Cố Thiên Tầm sụt sịt mũi, kiễng chân, dang tay ôm lấy cổ anh.



Cô dụi đầu vào vai anh.



Hoảng hốt lắc đầu và giải thích: “Không phải em không quan tâm, cũng không phải em bình tĩnh... em không thể bình tĩnh một chút nào được!”



“Mấy ngày nay em đều không dám nghĩ rằng sau này anh sẽ thuộc về một người phụ nữ khác, vậy em phải làm thế nào. Cả đêm em đều không ngủ được, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại được thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh anh hôm người phụ nữ khác...”



“Em chỉ không nỡ làm anh phải khó xử...”



Giọng cô nghẹn lại, càng ôm chặt anh hơn, hơi ấm của anh mách bảo cô rằng tất cả không phải là mơ.



“Dạ Bạch, em rất sợ sẽ có ngày anh hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay...”