Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 180 : Trái tim của cô cũng biết đau

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Cố Thiên Tầm xách theo túi đựng cơm hộp đứng bên ngoài phòng bệnh. Mẹ cô đang ở trong phòng, cách có một bức tường mà thôi, tim cô có chút hỗn loạn.



Không biết phải đối mặt với bà như thế nào.



Ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cô hít sâu vào một hơi, đẩy cửa ra.



Bà Cố Vân La lúc này đang yếu ớt nằm trên giường, chưa tỉnh lại. Cố Thiên Hàn bưng một chậu nước nóng từ phòng vệ sinh ra, cậu đang vò khăn, định lau mặt cho bà.



Thấy cảnh đó, tim cô thắt lại, vội vàng đặt hộp cơm xuống.



“Thiên Hàn, để chị làm cho.” Cô bước đến, cầm lấy chiếc khăn từ trong tay Cố Thiên Hàn. Cô không nỡ nhìn thấy cậu phải khó nhọc như vậy, thậm chí cô từng mong là cậu bé thánh thiện như vậy không phải động tay vào bất cứ việc gì.



“Chị.” Cậu nhìn theo chị, ánh mắt thoáng vẻ mừng rỡ.



Nhìn thấy vẻ mặt chị không khó coi như mình từng nghĩ, cậu thở phào.



“Chị mang cơm đến cho em, có món đùi gà mà em thích ăn nhất, mau ăn đi.” Cố Thiên Tầm vắt sạch nước trên chiếc khăn, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường mẹ.



Cố Thiên Hàn vui mừng, đi mở hộp cơm ra.



Nhìn mẹ tiều tụy nằm trên giường mà tim cô đau xót. Cho đến giờ phút này, nơi khóe mắt kia vẫn đọng lại những giọt nước mắt, có thể thấy so với cô thì mẹ cũng đau khổ không kém.



Nhưng, cô nghĩ...



Những đau khổ này của bà đều không phải do cô gây ra.



Người có thể khiến bà quan tâm đau khổ như vậy, trừ Thiên Hàn ra, còn một đứa con gái khác của bà...



“Hôm qua... mẹ không sao chứ?” Thiên Tầm run run hỏi, cúi người lau mặt cho bà.



Động tác của cô đều rất cẩn thận, sợ làm bà thức giấc.



Đầu ngón tay chạm vào giữa hai đầu lông mày của bà, cô hít sâu vào một hơi, nhẹ nhàng lau, kéo dãn nép nhăn ở giữa đôi lông mày đang nhíu lại đó.



Rồi lại cẩn thận lau đi những giọt nước mắt khô đọng lại trên khóe mắt bà.



Cố Thiên Hàn thở dài. “Tối qua lúc đưa về đến bệnh viện thì mẹ đã ngất rồi, bác sĩ nói là do mẹ gặp phải chấn động tình thần quá lớn vì vậy vẫn còn hôn mê đến giờ chưa hoàn toàn tỉnh lại.”



“Sao hôm qua lúc gọi điện cho chị, em không nói cho chị biết?”



“Chị cũng đã đủ chuyện rối ren rồi, em muốn để chị có thời gian bình tĩnh lại đã.”



Cố Thiên Tầm cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào, cô nắm lấy tay Thiên Hàn. “Vậy giờ bác sĩ nói sao rồi?”



“Bác sĩ nói, cố làm mọi cách để mẹ được vui. Dù gì thì tâm trạng mẹ vui thì bệnh mới mau khỏe lại được.”



Làm mẹ vui lòng...



Cố Thiên Tầm lẩm bẩm 4 chữ này, rồi cười đau khổ. “Nếu muốn làm cho mẹ được vui, có lẽ... ít nhất thì chị không nên xuất hiện ở đây....”



“Chị!” Cố Thiên Hàn nhăn mặt dường như rất không tán thành mới câu nói này của cô.



Cô định thần lại, cố nở một nụ cười nhẹ,vỗ vỗ lên má cậu. “Chị biết rồi, chị không nói nữa, đừng nhăn mặt vậy nữa, không giống với cậu gì cả, cậu ăn tiếp đi, để chị nghĩ một lúc.”



Nói xong, Cố Thiên Tầm tiếp tục vò khăn nóng một lần nữa.



Nhìn theo bóng chịm Cố Thiên Hàn cảm thấy sầu não nhưng cậu không nói gì nữa mà cúi đầu ăn cơm tiếp.



Sau khi nhẹ nhàng lau mặt cho mẹ, Cố Thiên Tầm tiếp tục lau tay cho bà.



Cô lau rất cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một ngón tay đều dùng khăn nóng lau qua.



Thấy ngón tay của bà khẽ động đậy, mắt cô sáng lên, thử gọi một tiếng. “Mẹ?”
Cận Vân cười khổ. “Cả hai đều là cấp trên của tôi, tôi sao dám đắc tội bên nào được chứ.”



Mộ Dạ Bạch đóng tập tài liệu lại, cau mày thoáng một cơn đau kéo đến. Anh đưa tay lên trán giữ chặt. Vốn dĩ định từ chối nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó nên cuối cùng trầm giọng, nói với Cận Vân: “Cô báo cho ông ấy biết là tôi sẽ đến đúng giờ.”



“Mộ tổng, anh không sao chứ?” Cận Vân bước lên trước một bước, lo lắng nhìn anh.



“Cô ra ngoài trước đi.” Mộ Dạ Bạch xua xua tay.



Cận Vân cúi đầu, trước khi mở cửa đi ra còn nói thêm một câu: “Hai ngày nữa, tôi sẽ xếp lịch để anh đi kiểm tra ở chỗ giáo sư Phong.”



............



Trong nhà hàng ăn của khách sạn.



Rõ ràng là muốn từ chối nhưng Mộ Dạ Bạch lại đến từ khá sớm. Tất cả nhân viên trong nhà hàng đều làm việc với tinh thần cao nhất.



Anh ngồi một mình trong góc, lật xem thực đơn của nhà hàng với ánh mắt kiểm tra. Một lúc sau lại nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là đến giờ hẹn.



“Phó chủ tịch.” Tiếng chào đồng thanh vang lên khiến động tác lật giở thực đơn của anh ngừng lại.



Một lúc sau anh mới đứng dậy.



Ông ấy là bố anh, nhưng lúc này nhìn từ đằng xa, anh chỉ cảm thấy như người xa lạ.



“Ngồi xuống đi.” Nét mặt Mộ Trung Thiên trầm tĩnh chỉ vào chiếc ghế đằng sau.



Thời gian đã khiến cho người đàn ông trung niên này không còn những sốc nổi của tuổi trẻ mà có thêm phần điềm đạm nho nhã của tuổi già.



“Tìm tôi có chuyện gì không?” Mộ Dạ Bạch ngồi xuống hỏi một cách lạnh lùng.



“Gọi con trai đến ăn cùng một bữa cơm chắc không phải là chuyện gì quá đáng nhỉ. Có phải vậy không?” Câu hỏi cuối cùng là ông hỏi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh, tươi cười niềm nở không hề giữ khoảng cách ông chủ - nhân viên gì cả.



Nhân viên đó bất chợt được hỏi thì mừng rỡ cuống quýt gật đầu cười nói: “Vâng, phó chủ tịch nói phải ạ.”



Ông Mộ Trung Thiên lại cười đầy hòa nhã, không nói thêm gì về chủ đề này nữa mà chỉ dặn dò nhân viên về món ăn.



Trái ngược lại với sự thoải mái của ông, nét mặt Mộ Dạ Bạch từ đầu đến cuối không hề thoải mái chút nào. Đợi nhân viên đi khỏi, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Phó chủ tịch trước giờ bận rộn, hẹn tôi ăn cơm thế này thật khiến cho tôi vinh dự thấy sợ.”



Ông Mộ nhìn anh, nét mặt nghiêm túc trở lại. “Bệnh tình thế nào rồi?”



“Vẫn vậy thôi.”



“Nghe giáo sư Phong nói đã rất lâu rồi con không đi khám. Lần sau đi khám là vào lúc nào?” Ông Mộ Trung Thiên vừa hỏi vừa lấy khăn ăn lau tay.



Mộ Dạ Bạch ngạc nhiên, nhìn chặt ông: “Giáo sư Phong chủ động liên lạc với ông à?”



“Chuyện này có quan trọng không?”



Anh đột nhiên có chút trầm lại. “Đúng, không quan trọng. Tôi nghĩ ông bận hết việc nọ đến việc kia, chắc chẳng có tâm trí nào mà quan tâm đến chuyện của tôi. Chắc giáo sư Phong gọi điện nhầm số rồi.”



Ông Mộ nhìn vẻ mặt con trai, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại như bị vật gì chặn họng.



Ông đang định nói gì đó thì Mộ Dạ Bạch thay đổi chủ đề. “Bao giờ thì đi thăm mẹ tôi?”



Nhắc đến bà Hạ Vân Thường, nét mặt ông trở nên lãnh đạm. “Giữa ta và mẹ con chẳng có gì để nói với nhau cả. Sự xuất hiện của ta e rằng sẽ càng không hay mà thôi.”



“Vậy giữa tôi và ông e rằng cũng chẳng có gì để nói cả.” Mộ Dạ Bạch đứng dậy.



Ông Mộ không ngăn anh lại, chỉ bình thản nói: “Con đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, chuyện tình cảm ta không nói thì con cũng hiểu. Còn nữa, có những chuyện không phải như con vẫn tưởng đâu.”



Mộ Dạ Bạch dừng bước, cảm giác câu nói cuối cùng của ông có hàm ý gì đó. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa nhà hàng có một bóng người, mắt anh sa sầm, hai tay siết chặt lại.