Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 192 : Dù thế nào anh vẫn cần em!

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Xuống đến tầng 1, tất cả mọi người trong thang máy đều ra hết rồi cô mới loạng choạng đi ra.



Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang đứng ngay bên ngoài.



Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô hiện lên đầy những đau khổ và sự tự căm ghét bản thân, im lặng một giây, cô cúi đầu quay người đi.



Lúc đi ngang qua, khẽ chạm vào vai nhau.



Anh cảm thận được vô cùng rõ ràng người cô cứng đờ như đá.



Và cả gương mặt sưng đỏ nữa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?



Tim anh đau như bị kim đâm từng nhát từng nhát một. Anh đưa tay lên nắm chắc vai cô.



“Đừng! Đừng chạm vào em!” Cô như chim sợ cành cong, vừa bị tổn thương sâu sắc, bất cứ động chạm bất ngờ nào cũng khiến cô hoảng hốt dường như muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhìn ánh mắt trầm mặc của anh, cô lùi lại vài bước rồi tựa người vào bức tường lạnh ngắt.



Nước mắt rưng rưng, cô thất thần lẩm bẩm: “Đừng chạm vào em...”



“Thiên Tầm!” Mộ Dạ Bạch bước lại gần hơn một bước, ánh mắt đầy xót thương.



Nước mắt của cô rơi bộp xuống. Cô nhìn anh như khẩn cầu. “Hãy cho em thời gian... em xin anh, hãy cho em một chút thời gian, em sẽ giải thích rõ rầng với anh. Giờ...xin đừng hỏi em gì cả.”



Cô rất hoảng loạn...



Rất đau khổ...



Giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ trống nào đó để chui vào che chắn tấm thân nhơ bẩn của mình. Chỉ vậy mà thôi...



Ánh mắt đó khiến Mộ Dạ Bạch trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau anh đột nhiên ôm chặt lấy vai cô rồi kéo cô vào trong thang máy chuyên dụng.



Cửa thang máy đóng lại, anh áp sát vào người cô, hai tay chống lên bức tường sau lưng cô, để cô đứng giữa vòng tay mình.



“Thiên Tầm, nhìn anh đi! Anh không muốn trông thấy em trong bộ dạng như vậy!” Giọng anh nặng nề, đến cả việc hô hấp cũng trở nên khó nhọc.



Cố Thiên Tầm hoảng hốt lắc đầu, nước mắt lộp bộp rơi xuống. “Em xin lỗi... Dạ Bạch, em xin lỗi...”



Cô lúng túng không dám ngẩng đầu lên, cảm giác không còn mặt mũi nào nhìn anh...



Phản bội lại anh, cô thấy mình thật đáng chết!



“Nói cho anh biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.” Mộ Dạ Bạch nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên. Ánh mắt anh sâu thẳm, bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: “Thiên Tầm, anh tin em! Em hãy nói rõ mọi chuyện cho anh biết, đừng hành hạ mình như vậy nữa, như vậy sẽ chỉ khiến anh đau lòng thêm mà thôi.”



Còn có thể nói rõ nữa sao?



Bây giờ... thực sự đã không thể nói rõ được nữa rồi...



“Em... đã nhơ bẩn rồi...” Cô nghẹn ngào nói, tim đắng ngắt, ngẹn lại. Đôi mi run rẩy, đôi mắt lưng tròng nước từ từ ngước lên, khó khăn lắm mới dám nhìn vào mắt anh. “Mộ Dạ Bạch, chúng ta không thể kết hôn được nữa rồi...”



Cô ngừng lại một lúc, hít vào một hơi khó nhọc.



Hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề theo. Hai bàn tay dựa vào tường nắm chặt lại.




Cho đến khi môi anh gần như áp xuống môi cô, tim cô bỗng thắt chặt lại, đưa tay đẩy anh ra.



“Đừng làm vậy!” Cô lùi lại mấy bước liên tiếp, dựa người vào tường thang máy. “Dạ Bạch, em không muốn anh phải chịu thiệt thòi như vậy... em không đáng...”



Anh giỏi giang thành đạt như vậy, là một người đầy lòng kiêu hãnh như vậy sao có thể chịu đựng được việc bị cô phản bội chứ? Cho dù anh có không để bụng thì cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với anh.



Hơn nữa...



Tất cả những điều này, Cận Vân cũng đã chứng kiến và biết hết.



“Nếu như anh chấp nhận tất cả? Anh cam tâm tình nguyện thì sao?” Mộ Dạ Bạch đau khổ nói.



Cứ coi như anh đã trúng tà, bùa mê thuốc lú hay gì cũng được, anh cũng không muốn buông bỏ cô! Cho dù trái tim tan nát, cho dù vết thương lòng này không thể khép miệng được, thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay!



Anh không thể sống thiếu cô!



“Nhưng em không chấp nhận!” Cô nghẹn ngào nói. “Em không thể mang theo sự căm ghét bản thân và tủi hổ mà ở bên anh được!”



“Em đã từng ly hôn, nếu lấy anh sẽ là tái hôn, cho dù cả thế giới này nói em không xứng với anh thì em cũng chưa từng tự ti, vì ít nhất... thể xác em đã thuộc về anh một cách trọn vẹn. Ít nhất là... em đã cho anh thứ quan trọng nhất cuộc đời mình...”



“Những thứ đó vốn không quan trọng!”



“Quan trọng, đối với em, nó vô cùng quan trọng!” Bây giờ cô đã hoen ố rồi, đứng bên anh, chỉ là thứ nhơ nhớp mà thôi!



Trong mắt cô, anh luôn luôn hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không đáng để phải chịu đựng dù chỉ là một chút uất ức nào.



Cô... không nỡ...



“Thiên Tầm, đừng hành hạ cả 2 vì những chuyện không đáng như thế!” Anh cắn răng nói.



Mặt cô trắng bệch, ngón tay đặt trên nút mở cửa. “Dạ Bạch, em xin lỗi, em nghĩ em không thể mang theo sự nhục nhã và mắc nợ anh như vậy ở bên anh được...”



“Đến một ngày, em sẽ mệt mỏi đến mức không thể chịu đựng được nữa...”



Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, cô nhìn anh trân trối, lùi lại một bước. Ánh mắt anh nặng nề, đầy ngập những thương đau.



Cô nín thở, một giây sau, quay người chạy ra khỏi đó.



“Thiên Tầm!” Anh đau đớn gọi cô, nhưng bóng cô không hề dừng bước.



Máu mũi lại một lần nữa ộc ra. Anh khó nhọc bước ra khỏi thang máy một bước, mắt bỗng tối sầm lại.



Bóng người cô biến mất dần đến khi chỉ còn là một chấm đen nhỏ.



Thiên Tầm...



Anh như người rơi xuống đầm lầy, bước chân nặng trĩu như kéo người anh khuỵu ngã xuống đất.



Mộ Dạ Bạch cố gắng nắm chặt lấy mép cửa thang máy, trời đất biến thành một màn đen.