Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 201 : Dù thời gian cách trở, chúng ta vẫn ở chỗ cũ

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Lúc chập tối, Cố Thiên Tầm đẩy xe cho Thiên Hàn ra viện.



Bước xuống khỏi taxi, từ đằng xa đã thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ ở trước cửa tòa nhà. Người cuối cùng bước xuống khỏi taxi là bà Cố Vân La, giây phút nhìn thấy chiếc xe đó, bà khựng lại, mặt biến sắc.



Lái xe vội vàng bước xuống mở cửa xe, một người đàn ông trong xe từ từ bước ra. Người đàn ông trung niên vẫn giữ nguyên sự lịch lãm, phong độ.



Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang mẹ và Thiên Hàn



Mắt cậu chợt tối sẫm lại, bà Cố Vân La cũng bất giác nắm chặt tay cầm xe lăn, đứng sững ở đó. Ánh nhìn phức tạp của ông Mộ bắt gặp ánh mắt của bà, sau đó ông mới từ từ bước về phía họ.



Từ sau lần gặp trước tại bệnh viện, đây mới là lần thứ hai họ gặp nhau.



Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của cả hai đều cuộn sóng, năm tháng đã khiến khoảng cách giữa hai người trải dài như một dòng sông ngăn cách họ, không còn những điên cuồng của tuổi trẻ, cả hai đều không dám vượt qua giới tuyến này trước.



“Tôi tưởng là bà vẫn còn ở trong bệnh viện.” Ông Mộ Trung Thiên dừng bước đến trước mặt bà, ánh mắt ông từ từ lướt trên khuôn mặt bà. Lần này ông đến là để tìm con trai, không ngờ lại được gặp lại bà.



Ông thực sự rất muốn gặp bà!



Từ sau lần gặp cuối tại bệnh viện, ông đã đến bệnh viện tìm gặp bà thêm mấy lần nhưng lần nào cũng bị bà từ chối gặp. Ông chỉ đành kìm nén lòng mình, ấp ôm những kỷ niệm đẹp đẽ của bọn họ trước đây ở trong căn nhà cũ.



Nhưng những thứ đó... đều đã nát tan đến mức không thể phục hồi lại được...



Tâm trạng bà Cố Vân La cũng không hề bình ổn. Nhìn thấy ông, bà lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của con trai, nước mắt rưng rưng chực trào ra.



Những đau khổ mà bà đã phải chịu đựng bao nhiêu năm qua dường như không có ngày kết thúc...



“Trang phục ngày mai phải mặc đều ở đây.” Ông Mộ quay sang nhìn người lái xe, ông ta lập tức lấy ra từ ghế sau một túi đựng mấy bộ quần áo.



Mỗi ngón tay của bà đều đang siết chặt, ngực bà nặng trĩu khó chịu, cuối cùng bà chỉ nói một lời khách sáo xa lạ: “Cảm ơn.”



Hai từ này khiến ông Mộ mỉm cười, có phần gượng gạo. Ông nhìn vào mắt bà với ánh nhìn chất chứa bao cảm xúc, bà Cố vội quay mặt đi, né tránh. Ông nhìn sang Thiên Hàn lòng đầy xót xa và cả day dứt.



“Chủ tịch Mộ.” Cố Thiên Hàn lễ phép chào, có phần gượng gạo.



Ông Mộ Trung Thiên nhìn sang con trai đầy đau khổ: “Từ “Chủ tịch” này nghe xa lạ quá, sau này...”



“Hãy cho cháu thêm thời gian.” Cố Thiên Hàn bình thản ngắt lời ông, giọng cậu có chút trầm mặc. “Cháu cần thêm thời gian để có thể tiếp nhận một người lạ.”



Ông sững sờ.



“....được. Ta hiểu.” Hai từ “người lạ” này như kim châm vào lòng khiến ông đau nhói, nhưng đó lại là sự thật.



Một người bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện, giờ đùng một cái bước vào cuộc đời mình, lại còn chiếm một vị trí gần như quan trọng nhất, đây thực sự là một điều khiến người ta cảm thấy khó mà thích ứng ngay được.




Trong trái tim mỗi người phụ nữ đều có một nơi dịu dàng ấm áp nhất....



Cố Thiên Tầm thu lại ánh nhìn, quay người đi, cửa phòng bếp xuất hiện một bóng người khiến cô lặng đi.



Cô định lên tiếng nhưng bắt gặp ánh mắt của ông Mộ, bèn thôi.



Ông trầm bước tiến vào bếp.



Gian bếp vốn nhỏ hẹp, giờ có ba người thành ra hơi chật. Cố Thiên Tầm lập tức bỏ lại đống rau đang nhặt, lẳng lặng bước ra ngoài.



Lúc bước ngang qua, ông Mộ lại một lần nữa nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Cô mỉm cười nhìn ông đầy khích lệ. “Thiên Tầm, đưa ít hành cho mẹ.” Bà Cố Vân La nói, bà đang đánh trứng, cũng không quay đầu lại.



Bà đưa tay ra với, nhìn xuống bỗng nói: “Không phải, đây là...”



Ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh, bà sững sờ một lúc rồi mới dám nhìn vào ông, dưới ánh đèn, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu không rời.



“Không phải sao?” Ông Mộ lên tiếng trước, nhìn bà hỏi.



Bà giống như những người phụ nữ khác đeo tạp dề vào bếp. Năm tháng đã để lại những vết hằn trên gương mặt bà khiến bà không còn nét trẻ trung tươi sáng ngày xưa nữa nhưng trong mắt ông, hình ảnh bà vẫn như ngày xưa.



Lần này bà Cố Vân La không còn trốn tránh ánh mắt của ông nữa, ngược lại bà nhìn ông, bó tay: “Ông vẫn như ngày xưa, không phân biệt được hành với tỏi.”



Bà xòe lòng bàn tay ra cho ông xem: “Cái này là tỏi, ông ngửi xem, mùi tỏi nó khác hẳn mùi hành



“Vậy à?” Ông Mộ Trung Thiên cười, cúi đầu chăm chú hít ngửi.



Vào lúc đó, hai người cách nhau rất gần.



Bà Cố Vân La có thể nhìn ra những vết khắc của thời gian trên gương mặt ông, nhưng mặc dù vậy, bà cũng không thể phủ nhận rằng người đàn ông này vẫn đầy sự lôi cuốn như ngày nào.



“Lần này tôi nhớ rồi.” Ông nói.



Bà Cố hơi lùi ra sau một bước, cẩn thận giữ khoảng cách với ông, bà lắc đầu: “Ông chẳng bao giờ nhớ được cả, nhưng thật ra chuyện đó cũng chẳng quan trọng.”



Ngày còn trẻ bà từng bảo ông không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai ngờ rằng bao năm không gặp, đến giờ bà vẫn phải dạy lại ông...



Ông Mộ mím môi, nhìn bà đầy sâu lắng, chậm rãi cảm khái: “Tôi vẫn như ngày xưa, không phân biệt được hành với tỏi, còn bà vẫn như cũ, nhớ rằng tôi thích ăn nhất là món trứng tráng hành.”



Dường như thời gian ngăn cách giữa họ đã không còn tồn tại nữa....



Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều chưa từng thay đổi.