Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 207 : Ôm nhau ngủ bên bờ biển

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Lời bày tỏ đó khiến mắt anh thâm trầm hơn. Anh đưa tay khẽ xoa nhẹ mơn man trên gương mặt cô.



Gió biển thổi khiến mặt cô lạnh đơ, không còn chút hơi ấm nào. Anh xoa nhẹ như đang nâng niu món đồ quý mà mình yêu thích nhất lại vừa giống như muốn lưu giữ những chút ấm áp cuối cùng vào trong ký ức cô.



Mũi Cố Thiên Tầm cay cay. Đột nhiên nụ hôn của anh bất ngờ ập đến.



Đôi môi của cả hai đều lạnh ngắt, thậm chí nụ hôn còn có vị mặn của gió biển. Sau khi hai đôi môi hợp lại làm một, hơi ấm dần dần khiến cho đôi môi của cả hai ấm áp hơn.



Cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn ấm áp của anh. Nhưng sự ấm áp đó chỉ kéo dài được vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó trở nên gấp gáp, mãnh liệt hơn.



Một lúc sau anh hôn cô đến mức ngộp thở, chỉ biết ôm lấy cổ anh để dựa người vào.



Anh không nhịn được nữa, đè cô xuống dưới thân mình. Cuồng nhiệt hôn cô từ môi, xuống cằm... rồi kéo dài xuống đến xương đòn gánh...



Cô kích động, khẽ run lên, nhắm mắt lại. Đúng lúc cô đắm chìm trong cảm xúc đê mê nhất thì bỗng cảm giác có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm kỳ quái trên cổ mình. Cô mở mắt ra, nhìn anh.



Anh đã lập tức ngồi thẳng dậy, bịt chặt mũi.



Cô giật thót tim, sờ lên cổ mình mới phát hiện ra... trên tay mình toàn là máu.



“Dạ Bạch?” Ánh đèn trên biển đủ để cô mờ mờ nhìn thấy dòng máu len qua kẽ ngón tay anh, chảy xuống. Cô ngồi bật dậy, nghiêng người qua. “Em xem nào, Dạ Bạch, anh sao vậy?



Cô vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.



Bất giác không khỏi nhớ đến câu hỏi của một phóng viên trong buổi họp báo. Sức khỏe anh không tốt! Điều đó là sự thật sao?



Mộ Dạ Bạch không nỡ nhìn cô trong bộ dạng như vậy, cố làm bộ thản nhiên, gượng cười: “Đang nghĩ lung tung gì thế? Đừng tự mình dọa mình.”



“Vậy anh để em xem rốt cuộc anh bị làm sao.” Cô cũng không muốn nghĩ lung tung nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn dần.



Nhìn đôi mắt trân trân vì lo lắng của cô, anh cảm thấy bất lực, bỏ tay ra khỏi mũi.



Cả mồm đầy máu khiến cô bàng hoàng, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe. “Rốt cuộc anh bị sao vậy? Hãy cho em biết đi, tại sao lại bị chảy máu mũi như vậy? Vết kim trên tay anh cũng là vì sức khỏe anh không tốt, có phải không?”



Một loạt các câu hỏi đều bộc lộ rõ sự lo lắng bất an của cô lúc này.



Cô nhanh chóng lấy lật giở, lấy ra túi giấy ăn từ trong áo khoác của mình, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào anh không rời.



So với vẻ bất an của cô thì anh ngược lại có phần bình thản. Anh đưa tay cầm lấy giấy ăn, chịu đựng mùi tanh và vị máu mặn chát, cố an ủi cô: “Đừng sợ, chỉ là chuyện vặt thôi.” Anh không lau máu mũi trước mà ngược lại, lau nước mắt cho cô trước, cố ý nói: “Bộ dạng này của em làm anh cảm giác như kiểu ngày mai mình chết ngay không bằng ý...”



Lời còn chưa nói hết đã bị tay cô chặn môi lại, nhìn anh trừng trừng giận dữ: “Em không cho anh ăn nói xui xẻo như vậy! Mau rút lại lời nói vừa rồi của anh ngay!”



Ăn nói xui xẻo...



Thực ra, cũng không hẳn.



Có thể thật sự đến một ngày nào đó, hai người họ sẽ âm dương cách biệt...



Anh ngẩng đầu nhìn cô. Bàn tay bịt trên miệng anh của cô khẽ run lên. Anh cười, gật đầu: “Được, anh rút lại những lời vừa nãy.”



“Anh phải hứa với em, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.” Cô vẫn chưa yên tâm, giống như đứa trẻ cần lời dỗ ngọt, dù có thể biết rằng nó chẳng phải sự thật.



Anh không muốn lừa cô, nhưng lúc này lại càng không muốn khiến cô đau lòng, bèn giơ tay thề: “Anh hứa, sẽ không xảy ra chuyện gì.”



Bỏ tay xuống, anh còn nói thêm một câu: “Chỉ là nóng trong thôi, gần đây thời tiết hanh khô quá.”
Cận Vân thở ra một tiếng: “Cố tiểu thư dặn tôi là mỗi ngày pha cho anh một cốc trà hoa cúc.”



Ánh mắt Mộ Dạ Bạch thoáng qua một tia trầm lắng, hơi thở nặng nề hơn.



Mặc dù anh không hề biểu hiện gì nhiều nhưng Cận Vân hiểu rõ trong lòng anh rất khó chịu. Phu nhân xảy ra chuyện như vậy, tình thế giữa anh và Cố tiểu thư thực sự khó có thể đi tiếp cùng nhau được.



Hiện giờ tình cảm giữa hai người đang đứng bên bờ vực thẳm, không, e rằng đã rơi xuống vực tan nát rồi.



“Cô ấy còn nói, buổi tối có chuyển phát nhanh, bảo tôi ký nhận.” Cận Vân nén lại cảm giác đáng tiếc cho bọn họ xuống, tiếp tục nói.



“Chuyển phát gì vậy?”



“Máy làm ẩm không khí, cô ấy nói anh bị nóng trong khá nghiêm trọng.” Cận Vân nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh dao động. Cô thở dài. “Anh chảy máu mũi trước mặt cô ấy rồi à?”



Mộ Dạ Bạch gật đầu, thần sắc càng trở nên u ám, cũng không nói thêm gì nữa. Cận Vân cũng không hỏi nhiều, cô chỉ gọi điện thoại cho Trần Anh Hào.



.................



Đến phòng của anh trong khách sạn, Cận Vân giúp anh chọn một bộ quần áo rồi về phòng thư ký của mình. Trần Anh Hào cũng rất nhanh sau đó đến phòng anh.



Mộ Dạ Bạch vừa đeo đồng hồ vừa hỏi: “Tập đoàn Cảnh Thị, trừ số cổ phần của nhà họ Cảnh ra thì 40% còn lại thu mua sao rồi?”



“Nắm trong lòng bàn tay, dần dần đã ký hết rồi ạ.” Trần Anh Hào nói. “Nhưng số cổ phần còn lại e rằng chỉ có thể ra tay ở chỗ Cảnh Dao. Và còn cả... trong tay Cố tiểu thư cũng có 10%.”



Động tác của Mộ Dạ Bạch khẽ khựng lại một lúc, anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những điều này không cần cậu lo lắng, cứ để tôi. Còn nữa...”



“Về vụ án của mẹ tôi, để luật sư theo sát. Hãy cho tôi một kết quả tốt nhất.”



Kết quả tốt nhất, đối với Cố Thiên Tầm mà nói, có lẽ lại là kết quả tàn khốc nhất...



...........................



Lúc Cố Thiên Tầm về đến nhà thì Thiên Hàn đã ngủ rồi. Cơn nghiện tái phát đêm qua dường như đã cướp hết toàn bộ sức lực của cậu.



Thiên Tầm nhẹ nhàng đắp chăn cho em, kiểm tra vết thương trên đùi của cậu, thấy đều ổn rồi mới đi ra ngoài gọi điện thoại cho người của trại cai nghiện.



“Chúng tôi đã xem thông tin mà cô gửi đến rồi, về loại độc trong người của cậu Cố có lẽ chi phí sẽ cao hơn rất nhiều.”



“Cụ thể là khoảng bao nhiêu ạ?”



“Một năm sẽ rơi vào khoảng 20 vạn (700 triệu). Nếu đóng một lúc cả ba năm thì sẽ là 55 vạn. (1 tỷ 800tr)



“Nhiều vậy sao?” Cố Thiên Tầm kinh ngạc. Không phải không có những trại cai nghiện rẻ hơn, nhưng loại hình trại cai nghiện bắt học viên lao động để giảm chi phí, cô sao có thể nhẫn tâm khiến Thiên Hàn phải chịu khổ chứ?



“Không thể giảm bớt được sao ạ?”



“Xin lỗi Cố tiểu thư, đây đã là thấp nhất rồi ạ. Bác sỹ ở chỗ chúng tôi đều là những chuyên gia có hơn 15 năm kinh nghiệm trở lên. Đối với tình hình của cậu Cố thì e rằng các nơi khác cũng không thể cho cậu ấy phác đồ điều trị tốt hơn đâu.”



“... Tôi hiểu rồi.” Cố Thiên Tầm thở dài: “Tôi sẽ nghĩ cách.”



Dập điện thoại xong, cô gục đầu ngồi trên sofa. Thật sự thì số tiền chi phí cho Thiên Hàn, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ chi trà. Nhưng mọi chuyện giờ thành ra như vậy, cô không cách nào mở miệng được.



Đang bần thần suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Nằm ngoài dự liệu của cô, cuộc gọi này là của bà Trần Di.