Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 210 : Trong mơ đều là anh

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Anh nhìn cô đến ngây người, trong đầu toàn những suy nghĩ mông lung. Đúng lúc này một xe chở hàng đi đến, anh cũng không hề phát giác.



“Xin lỗi quý khách, xin anh nhường đường một chút!” Lúc nhân viên siêu thị lên tiếng anh mới giật mình ngoảnh lại, định né người ra nhưng do đối phương không phanh kịp nên một đống hàng trên xe rơi đầy xuống đất.



Mộ Dạ Bạch nhìn sang bóng người cô đang chọn thức ăn đằng trước rồi mới cúi xuống nhặt hàng lên. Đến khi anh nhặt xong ngẩng lên thì đã không còn nhìn thấy bóng người quen thuộc đó nữa.



Anh nhìn ngó xung quanh, đầu hơi choáng váng.



Hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ mờ ảo, cảm giác mình không thể nhận ra cô nữa khiến anh có phần hoảng sợ.



Anh mong là trong biển người mênh mông có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ đây sức khỏe và đôi mắt anh đã không cho phép nữa...



Lôi điện thoại ra, anh lập tức ấn dãy số quen thuộc đó.



Những bước chân kiếm tìm bất giác trở nên nhanh hơn.



Lúc này Cố Thiên Tầm vừa mới cho quýt vào trong xe, điện thoại bỗng vang lên.



Nhìn màn hình một cái, cô sững người, ngón tay cứng đờ đặt trên màn hình. Nghĩ lại cảnh trưa nay anh và Cảnh Dao thân mật khoác tay nhau, tim cô bỗng thắt lại.



Cô hít sâu vào một hơi, cuối cùng vẫn ấn phím nghe rồi đặt lên tai.



Cô nghĩ giữa bọn họ bây giờ chuyện duy nhất có thể nói với nhau được có lẽ chỉ là chuyện hôm nay mẹ cô đã được bảo lãnh.



“Alo.” Cô lạnh lùng lên tiếng trước.



“Em đang ở đâu?” Anh hỏi, nghe như đang chạy.



Cô cảm thấy kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?



Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời. “Em ở trong siêu thị. Có chuyện gì vậy?”



“Anh biết em đang trong siêu thị, ý anh hỏi là...” Lời nói bỗng chốc ngừng lại, bước chân của anh cũng dừng theo, anh thở phào. Ánh mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc đó. “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi.”



Im lặng một lúc rồi tắt máy.



Cố Thiên Tầm nghe thấy những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại thì tim cô bỗng có một cảm giác hụt hẫng khó tả. Đến cả khi đã trấn tĩnh lại cô vẫn còn cảm thấy chuyện này thật bất thường.



Sao anh lại biết mình đang đi siêu thị?



Cất điện thoại đi, cô bất giác nhìn ra bốn phía xung quanh, nhưng khi nhìn những người xa lạ xung quanh cô mới bất chợt cảm thấy hành động này của mình thật buồn cười. Cô đang tìm kiếm gì chứ? Tưởng rằng anh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình hay sao? Điều này căn bản không thể nào xảy ra được...



Cô quay đầu lại, đẩy xe hàng, đi tiếp về phía trước.



Tay khệ nệ xách theo từng túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị bước ra, cô đứng ở đầu bến, đợi xe bus. Lúc này đã vào giờ cao điểm mọi người tan làm đi về, cô xách theo đống đồ khó nhọc chen lên xe bus.



Trong xe chật ních người là người, một mình cô bé nhỏ bị kẹp giữa những tầng tầng lớp lớp người đang chen chúc trong xe.



Chiếc quai nilon thít chặt vào tay cô đau nhức. Trong đầu cô lúc này chỉ là một màn trắng xóa, cô đứng ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ giống như một người gỗ, để mặc cho những người xung quanh chen chúc, xô qua đẩy lại.



Không biết có phải do mọi người chan lấn xô đẩy quá mạnh không mà cô cảm thấy ngộp thở. Một cơn chóng mặt ập đến khiến cô choáng váng lảo đảo, hai chân mềm nhũn ra.



Chiếc túi trong tay trượt xuống, người cô ngã nhào, bất giác quờ loạn lên túm bừa một thứ gì đó có thể giữ cơ thể mình lại không bị ngã lăn ra.



Bỗng lưng cô có cảm giác ấm ấm.



“Thiên Tầm!” Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đầu.



Người cô chếnh choáng bỗng lao vào vòng tay ấm áp khiến cô cảm thấy an tâm. Trước khi nhắm mắt lại, cô cảm thấy người mình lâng lâng như trong giấc mộng. “Dạ Bạch, em lại mơ thấy anh rồi...”



Người cô mềm nhũn ra, ngã nhào vào cánh tay anh.


Trong không khí dường như vẫn còn dư vị hơi thở của cô, nhưng bóng dáng cô đã biến mất không còn nữa.



Rất lâu, rất lâu sau đó...



Anh mới tỉnh táo lại, bước đến bên giường cầm điện thoại lên và ấn một dãy số.



“Mộ tổng.”



Người nghe điện là Trần Anh Hào.



“Chuyện mẹ tôi và Cố Vân La sẽ khởi tố chứ?”



“Vụ án vẫn đang được trình lên trên.”



Trầm ngâm một lúc sau đó anh nói như hạ quyết tâm. “Nghĩ cách rút đơn kiện về cho tôi.”



Cuối cùng anh cũng đầu hàng rồi. Cho dù mẹ anh có tỉnh lại thì có lẽ anh cũng không cách nào ăn nói với bà được, nhưng... anh yêu cô đến vậy, yêu cầu của cô, anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ...



“Rút đơn kiện?” Trần Anh Hào nói đầy kinh ngạc, thực ra anh ta cũng không ngạc nhiên lắm. Dù gì cũng là người nhà của Cố Thiên Tầm, mà Cố Thiên Tầm lại chính là tử huyệt của boss đại nhân, bất cứ yêu cầu nào cũng đều không có gì là ngạc nhiên cả.



“Mộ tổng, anh định giải quyết nội bộ?”



“Ừm, cứ như vậy đi. Tôi tắt máy đây.” Mộ Dạ Bạch không nói thêm gì nữa, tắt điện thoại.



Nhắm mắt lại, anh ném phịch người xuống sofa.



Cố Thiên Tầm....



Cô là kiếp nạn trong đời anh.



Tránh cũng không tránh được, muốn trốn cũng chẳng trốn được...



Đau đớn đến tận tâm khảm, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, chấp nhận tất cả...



Điện thoại vang lên, màn hình hiển thị cái tên “Cảnh Dao”.



Anh cau mày, cuối cùng vẫn nghe.



Anh có thể tha cho bà Cố Vân La, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tha cho Cảnh Thanh Phong.



Cơn ác mộng mẹ anh bị cưỡng bức năm đó đã dày vò anh suốt 20 năm qua.



Ánh mắt bất lực, kinh hoàng, tuyệt vọng và căm hận của mẹ đến giờ nhớ lại vẫn rõ ràng như mới đây thôi.



Mỗi lần ngủ trưa, cảnh tượng kinh hoàng đó đều điên cuồng xé nát tim anh. Anh hận bản thân mình lúc đó quá yếu ớt, đến ngay cả mẹ mình cũng không thể bảo vệ được...



“Tiền bối, tối nay anh bận gì không?”



“Không bận gì.”



“Vậy... hay là anh đến nhà em ăn cơm tối đi? Tối nay em đích thân vào bếp đó.” Giọng nói của Cảnh Dao không giấu được vẻ phấn khích và nũng nịu của cô gái mới lớn.



Dù anh có muốn hủy hoại Cảnh gia đến thế nào đi nữa thì hôm nay cũng không rảnh để đối phó với cô ta.



“Để hôm khác đi, lát nữa anh phải đến bệnh viện.”



“... Ừm, vậy được.”



Cô ta rõ ràng rất hụt hẫng, anh cũng chẳng còn lòng dạ nào mà an ủi nữa. anh ném điện thoại, thay bộ quần áo rồi ra khỏi nhà.



Chưa ăn tối nhưng lại không hề thấy đói.