Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 212 : Mật ngọt-part2

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Bà Trần Di cũng bênh con gái. “Đúng vậy, Mộ gia đâu phải ai muốn tiếp cận cũng tiếp cận được đâu, nếu Mộ Dạ Bạch mà làm rể nhà ta thì sau này ông và Nam Kiêu đánh đông dẹp bắc chẳng phải sợ bố con thằng nào. Nam Kiêu nó đã đần độn bỏ Tần Tư Lam rồi, sau chuyện đấy tôi cứ tiếc hùi hụi ý. Giờ thì tốt rồi! Con gái chúng ta đúng là giỏi hơn thằng anh nó, bắt được con cá to hơn. Chúng ta nên mừng mới phải chứ!”



“Mừng cái gì mà mừng! Bà thì biết cái gì? Đừng có mở mồm ra là bảo tiếp cận nhà đó, tóm lại tôi không cho phép chúng nó qua lại nữa!”



“Ông lại bị chập dây thần kinh nào thế hả?” Bà Trần Di bực mình gắt lên.



“Bố, bố không thể không nói lý lẽ như vậy được!” Cảnh Dao ảo não nói.



“Bố không nói lý lẽ? Thằng bé đó nó không hề yêu con, lẽ nào con không có chút năng lực phán đoán phân tích vấn đề nào hay sao? Người nó yêu chính là Thiên Tầm, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa đi!”



Cảnh Dao cắn chặt môi, hằm hằm nhìn bố.



“Con biết ngay mà, trong mắt bố con không bằng Thiên Tầm! Nhưng anh ấy và Thiên Tầm đã chia tay rồi!



Bà Trần Di cũng cười lạnh, giọng châm biếm, mỉa mai: “Thứ gì của Cố Vân La mà ông ý chả cho là nhất, đến ngay cả đứa con gái do bà ta bị cưỡng bức sinh ra cũng bao người mê mệt.”



“Bà im mồm lại cho tôi! Trước mặt con cái đừng nói những lời không ra gì như thế!” Ông Cảnh Thanh Phong lừ mắt nói.



Mặt bà ta lập tức tái lại vì tức, nhưng lại không dám chọc giận ông nên chỉ đành im không nói năng gì.



Cảnh Dao vẫn cố chấp nói: “Con cứ qua lại với anh ấy đấy, con muốn ở bên anh ấy! Bố đừng quản con! Con không tin là con không thắng được Cố Thiên Tầm!”



“Mày!” Ông Cảnh còn định nói nữa nhưng Cảnh Dao đã đùng đùng bỏ đi.



Lúc bước qua Cảnh Nam Kiêu, anh giơ tay ngăn cô ta lại. “Anh thấy bố nói đúng.”



“Anh bỏ ra!” Cảnh Dao hất mạnh tay Cảnh Nam Kiêu ra, trừng mắt nhìn anh. “Anh với bố đều bênh Cố Thiên Tầm thôi, đừng có phí lời nữa!”



“Được, những gì cần nói anh và bố cũng đã nói rồi, sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng có tìm anh mà khóc lóc!” Cảnh Nam Kiêu nói xong liền bỏ tay ra.



......................



Cố Thiên Tầm im lặng ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời rộng lớn bao la, trong lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ.



Chuyện của mẹ cô đã được giải quyết ổn thỏa, cô nên nhẹ lòng hơn một chút mới phải. Nhưng giờ trong lòng cô chỉ cảm thấy trĩu nặng.



Từ phòng bệnh của mẹ đi ra, cô đi xem bà Hạ Vân Thường, tâm trạng lại càng thêm nặng nề. Nhất thời không biết đi đâu, cứ lang thang vô định, đến khi sực tỉnh thì đã thấy mình đang ở khách sạn Hoàn Vũ rồi.



Cô không muốn đi đâu cả, liền ra ngồi bên bờ biển. Gió biển thổi vào hơi lạnh, cô cuộn chặt mình trong chiếc áo khoác của anh. Đó là chiếc áo mà anh để lại sáng nay.



“Cố tiểu thư, cô khoác thêm chiếc áo này nhé, giờ gió biển rất lạnh!” Có một cô nhân viên khách sạn bước đến đưa cho cô một chiếc áo lông rất dày.



“Cảm ơn cô.”



Cô không từ chối mà đưa tay ra nhận.



Từ sau khi Mộ Dạ Bạch hủy hôn, bày tỏ tình cảm với cô trước mặt toàn thể báo giới, cô hoàn toàn có thể đi lại tự do trong khách sạn. Mọi người đều rất cung kính, lễ phép với cô, ai nấy đều đối với cô như phu nhân tổng tài.



Chỉ là...



Không ai biết thực ra cô và Dạ Bạch đã kết thúc rồi.



Cô nhân viên không hề có ý làm phiền cô, đưa xong áo liền lập tức đi khỏi, cô lại tiếp tục ngồi lặng yên nhìn thời gian trôi.



Không còn sớm nữa.



Giờ đã hơn 9 giờ tối rồi.



Cô quay đầu nhìn tòa nhà khách sạn. Ở trong đó đèn đóm sáng trưng, dường như mỗi căn phòng đều đang sáng đèn.



Cô không đếm được căn phòng nào là của anh, nhìn những ánh đèn chói lóa đó tỏa sáng thành một mảng mơ hồ, nhìn không rõ nữa.



Giờ... anh đang ở đâu?



Vẫn còn ở Cảnh gia sao?



Cố Thiên Tầm thở ra một hơi như muốn trút nỗi niềm nặng nề trong lòng ra, ôm chiếc áo lông ra bên ngoài áo khoác của anh, đứng dậy.



Cô nên đi về rồi.



Tối qua đã cả đêm không ngủ, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, tuy đến giờ cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ nhưng cô đã mệt rồi.



Rất mệt.



Cả tâm trí và cơ thể đều đau như bị một hòn đá chèn nặng.



Cô nên để bản thân được nghỉ ngơi rồi.



Cô đặt chiếc áo lông vào một bên chiếc ghế nằm. Quay người bước đi, bước chân bỗng ngừng lại.



Ánh mắt cô dừng lại, tập trung vào một điểm.



Gió biển thổi ào ào khiến cô không mở được mắt.



Dưới ánh sáng mờ mờ, anh đứng sừng sững đằng xa. Dáng người cao lớn mặc chiếc áo sơ mi trắng. Sau lưng anh là ánh sáng hắt ra như ngọn hải đăng ngoài biển, dưới ánh sáng ngược, bóng người anh thấp thoáng những đường nét mờ mờ không rõ, đẹp đến nao lòng.



Cận Vân đi cùng anh đã lặng lẽ rời đi.



Chỉ còn lại hai người đối diện với nhau, sau đó anh bước những bước lớn về phía cô. Mắt anh nhìn không rõ nhưng lại biết chắc được hướng của cô. Dường như có một thứ gì đó thôi thúc anh, chỉ dẫn cho anh khiến anh có thể dễ dàng tìm thấy cô.



Cố Thiên Tầm nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch loạn nhịp, cô nắm chặt lấy chiếc áo khoác, đứng đó nhìn theo bóng dáng anh đang tiến lại gần mình, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi hương đặc trưng thuộc về anh.



Tim cô bỗng cảm thấy yên bình đến lạ.



“Sao...anh lại ở đây?” Cô cất lời hỏi trước. Ánh mắt dao động nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau cũng không thể rời ra.



“Câu này hình như là anh hỏi mới phải?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô da diết. “Nghe nói em đã ngồi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.”



“Sao anh biết?”



“Đây là khách sạn của anh, có chuyện gì anh không biết chứ?”



“Cũng phải.” Cô nghĩ một lúc, cởi chiếc áo khoác ngoài ra đưa cho anh. Anh không đưa tay ra cầm mà chỉ nhìn cô.



“Áo của anh.” Cô khẽ nói.



Mộ Dạ Bạch vẫn không nhúc nhích. “Đợi ở đây hơn một tiếng chỉ là vì muốn trả lại áo cho anh thôi sao?”



Đương nhiên là không phải.



Cô thậm chí còn không định sẽ đến đợi anh, chỉ là vì không biết đi đâu, nơi duy nhất cô nghĩ đến được chính là anh...



Thế nhưng, anh thì lại đến nhà họ Cảnh...



Nghĩ đến Cảnh Dao, nghĩ đến bữa cơm tối nay của bọn họ, ánh mắt cô thẫn thờ.



“Thực ra em còn muốn nói lời cảm ơn với anh.” Cô lại nêu thêm một lý do nữa. “Hôm nay trợ lý Trần đã đến bệnh viện.”



Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh. “Dạ Bạch, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đồng ý bỏ qua cho mẹ em.”



“Anh cũng đã đấu tranh tư tưởng rất lâu.” Anh nói thật lòng, vừa cầm lấy chiếc áo, khẽ vung qua vai một cái, khoác lên người. Sau đó anh cúi nhìn cô. “Vậy em định làm gì để cảm ơn anh?”



Hả?


Cô cảm thấy rõ ràng được anh thở phào một hơi, giọng anh nhẹ nhõm hơn. “Vậy đợi mọi chuyện được tra xét rõ ràng rồi nói tiếp.”



Cố Thiên Tầm gật đầu: “Được.”



Dù có bao nhiêu tội lỗi thì cô cũng đột nhiên không muốn truy cứu tiếp nữa. Kết quả của sự truy cứu này chỉ có thể làm anh đau lòng mà thôi. Hơn nữa hiện giờ bà Hạ Vân Thường nằm hôn mê bất tỉnh, đó có thể là báo ứng đối với bà ta rồi.



Sự báo ứng này lại là từ mẹ cô. Tất cả những ân oán này dường như đã đến hồi kết, không ai nợ ai thêm nữa.



“Chúng ta không nói chuyện này nữa, đồ ăn anh vừa gọi bao giờ thì mang lên vậy? Em lại đói rồi.” Cô thay đổi chủ đề, bò dậy khỏi giường, cố làm ra giọng hào hứng để quét sạch hết những dư âm nặng nề của chuyện trước đó.



“Sẽ nhanh thôi.”



“Lát nữa anh không được giằng đũa của em nữa. Em đói thật rồi.”



Mộ Dạ Bạch ôm lấy eo cô, để lưng cô dựa vào ngực anh. Hôn nhẹ lên tai cô nói: “Được, anh để cho em ăn thêm bữa nữa. Ăn no thì thôi. Đêm nay... chúng ta rảnh mà.”



Cô quay người lại, hai chân cô quỳ trên đùi anh. “Anh không định ngủ sao?” “Có thể không ngủ cũng được.”



“Nửa đêm qua anh còn ở bệnh viện. Nghe nói anh còn ngồi cạnh em hơn một tiếng đồng hồ.”



“So với việc ngủ thì chúng ta có rất nhiều việc có thể làm.” Mộ Dạ Bạch xoa nhẹ chiếc đùi trắng ngần của cô.



Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay anh, xót xa nhìn những vết kim trên mu bàn tay. Cô cúi xuống nhìn anh, ánh mắt có phần khó chịu.



Anh thở dài một tiếng, bàn tay dừng lại để cho cô nắm lấy. “Hãy tin anh, những chuyện này không ảnh hưởng gì đến chúng ta. Đừng lo lắng quá.”



“Nhưng không ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, có lẽ sẽ khiến mu bàn tay anh có thêm vài chiếc kim nữa.” Cố Thiên Tầm nói mà thắt ruột thắt gan lại.



Mộ Dạ Bạch chưa kịp nói gì thì cô đã cúi đầu, nằm sấp lên ngực anh, im lặng nghe tiếng trái tim anh đập, cô buồn bã hỏi: “Dạ Bạch, nói cho em biết đi, có thật là anh không bị sao không?”



“Em xem, trông anh giờ giống người bị làm sao à?”



“Nhưng lần trước ở buổi họp báo, có phóng viên hỏi anh...”



“Lời của đám phóng viên đấy mà em cũng tin? Đừng lo.” Mộ Dạ Bạch kiên nhẫn an ủi cô, chỉ đành nói dối. Anh không thể mở miệng ra nói cho cô biết sự thật. Có lẽ... bọn họ chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến ngày âm dương cách biệt...



Chuông cửa lại một lần nữa vang lên.



“Chắc là họ đem đồ ăn đến, để anh ra mở cửa.” Mộ Dạ Bạch vỗ vỗ vào lưng cô rồi ngồi dậy.



Cô nắm lấy tay anh. “Em đi cùng anh.”



“Không được!” Mộ Dạ Bạch lấy chăn quấn chặt người cô lại cho khỏi ngọ nguậy. “Trong bộ dạng như thế này không được để ai nhìn thấy!”



Cô cười lè lưỡi. “Em biết rồi.”



Kết quả....



Họ ăn cơm tối hơn một tiếng đồng hồ, sau đó cô bị anh ôm về lại giường.



Cả hai lại quấn lấy nhau, cô tham lam lưu luyến những cái ôm, hôn của anh, cô thích cái cảm giác da thịt dán vào nhau, cơ thể cả hai quấn chặt vào nhau.



Hai người quấn quít trong những đê mê ân ái. Đêm khuya rồi trời sáng. Cuối cùng Cố Thiên Tầm mệt quá gục vào lòng anh, nhưng cảm giác mệt này hoàn toàn khác với cảm giác mệt mỏi chán nản ngày thường.



Cảm giác này khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.



Sự hòa quyện giữa cả hai đã quét sạch tất cả những đau khổ u ám trong lòng cô, còn lại chỉ là sự an yên và thỏa mãn.



Không biết ngày mai sẽ ra sao nhưng giờ phút này, trong lòng cô là cả một vùng trởi bình yên. Những vết thương dù sâu như thế nào trong quá khứ cũng như lành lại hết trong khoảnh khắc.



.....................



Đã rất lâu rồi Cố Thiên Tầm chưa được ngủ một giấc an yên hiếm có như vậy.



Vì chiếc rèm dày nặng che kín cửa sổ, không có tia nắng nào xuyên vào được nên giấc ngủ này kéo dài đến tận 10 giờ.



Tỉnh dậy, xoay người một cái, chỗ nằm bên cạnh đã trống không, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của anh khiến cô cảm thấy yên tâm vô cùng.



Cô vươn vai, cuộn tròn sang chỗ của anh rồi mới tiếc rẻ bò dậy khỏi giường. Kéo rèm cửa ra, bên ngoài là thời tiết đẹp một cách hiếm hoi.



Ánh nắng chói chang, từng tia nắng vàng chiếu xuống như xuyên vào lòng người.



Đứng bên cửa sổ, Cố Thiên Tầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.



Hôm nay mặt trời chói lóa, đến cả bầu trời cũng tươi sáng rực rỡ như vậy.



Giờ Dạ Bạch đang làm gì? Đang đi làm hay đang họp?



Không muốn làm phiền anh nhưng lại không kiềm được muốn được nghe giọng anh. Cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại bàn trong phòng gọi cho anh.



Điện thoại vang lên hai hồi chuông, Cận Vân liền nhấc máy.



Cô còn chưa lên tiếng đã nghe tiếng cười của Cận Vân. “Là Cố tiểu thư phải không?”



“À...là tôi.”



“Mộ tổng bảo tôi đợi điện thoại của cô. Giờ sếp đang ở sân Gold, dặn là khi nào cô tỉnh thì đi đến đó tìm anh. Anh ấy đợi cô cùng ăn sáng.”



“Vậy à? Vậy giờ tôi đi ngay.”



“Vâng, quần áo đã giặt là xong, sẽ mang đến phòng cô ngay bây giờ.”



“Cảm ơn cô.” Cố Thiên Tầm nói.



Cận Vân cười. “Là cả khách sạn chúng tôi phải cảm ơn Cố tiểu thư mới đúng.”



“Cảm ơn tôi chuyện gì?”



“Thời gian gần đây tâm trạng Mộ tổng đều không tốt, cả khách sạn đều ngộp trong bầu không khí ảm đạm, mây mù dày đặc, ai nấy đều thấp thỏm trong lòng. Cố tiểu thư vừa đến, tình hình lập tức trái ngược hoàn toàn. Hôm nay tâm trạng Mộ tổng rất tốt, các phòng chủ quản đều không bị khiển trách gì. Cô nói xem, mọi người có phải nên cảm ơn cô không?”



Cố Thiên Tầm cố gắng nín cười. “Không nói nữa, tôi đi tắm rửa đã rồi đi tìm anh ấy.”



Cúp máy xong, Cố Thiên Tầm đi vào phòng tắm rửa. Hình ảnh cô trong gương rạng rỡ hồng hào, vẻ tiều tụy và u ám thường ngày đã hoàn toàn biết mất. Chỉ là, điều khiến cô khổ não bây giờ chính là....



Những vết hôn trên cổ cô!



Là do tối qua anh gây ra. Mặc cho cô cự tuyệt, phản kháng thế nào cũng đều vô ích. Trên cổ cô, ngực cô, thậm chí là cả sau lưng cô đều từng vết từng vết một một dấu hôn thuộc về anh.



Cô cũng không chịu thua kém, lưu lại rất nhiều vết răng trên người anh. Trên cổ anh cũng có một cái.



Nghĩ đến điều đó, cô bụm miệng cười. Không biết hôm nay anh đi làm có bị người khác nhìn thấy không.



....................



Bên kia.



“Hôm nay xảy ra chuyện động trời gì à, bất ngờ thật đấy, anh lại kéo bọn tôi đi đánh bóng?” Lý Vũ Sâm cầm lấy cây gậy đánh bóng, lười biếng hỏi.



“Cậu thấy ngoài Cố Thiên Tầm ra thì còn có ai có thể khiến tâm trạng anh ta thay đổi như thời tiết thế này chứ?” Lam Tiêu khua khua chiếc gậy một cách thoải mái.



Cố Đình Xuyên ngồi bên ngược lại chẳng có tâm trạng nào tham gia câu chuyện, tâm trí anh ta như thể treo ngược cành cây, cứ nhăm nhe xem điện thoại.



Cảm giác yêu thầm nhớ trộm một người thật sự quá khổ, hơn nữa bây giờ cô bé đó đã có vị hôn phu, anh chủ động gọi điện cho cô ấy cũng trở thành áp lực cho cô.