Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 218 : Trong mơ đều là em

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Cô không nên để bị Hoắc Thanh Uyển ly gián tình cảm như vậy, nhưng...



Trong đầu cô không thể ngừng hồi tưởng lại quá trình từ lúc họ quen nhau và các sự việc xảy ra trong quá khứ...



“Cô đừng quá ấu trĩ!” Hoắc Thanh Uyển nói tiếp.



Cố Thiên Tầm nhớ lại, ngày trước mỗi lần cô gặp chuyện không hay là Mộ Dạ Bạch đều kịp thời xuất hiện.



Nhưng...



Vậy thì đã sao chứ?



Điều đó chẳng chứng tỏ được gì cả.



“Hoắc tiểu thư muốn ly gián chúng tôi?” Cố Thiên Tầm cười nói: “Cổ phần trong tay tôi là tự tôi bán ra, anh ấy trước giờ chưa từng hỏi qua tôi, người mua cổ phiếu của tôi cũng không phải anh ấy. Vì vậy anh ấy không hề lợi dụng tôi.”



“Đây chính là điểm cao tay của anh ta!” Lời của Thiên Tầm đột nhiên bị một người khác từ bên ngoài bước vào cắt đứt.



Người trong phòng bệnh đều ngoái lại nhìn, người vừa xuất hiện chính là Cảnh Nam Kiêu.



Trên mặt anh có mấy vết thương vừa được bôi thuốc.



“Nam Kiêu, anh bị sao vậy?” Cố Thiên Tầm bước lại gần, nhíu mày nhìn vết thương trên mặt anh.



Cảnh Nam Kiêu đau lòng nhìn cô: “Thiên Tầm, vừa nãy lúc ở Cảnh Thị, chính miệng Mộ Dạ Bạch đã thừa nhận rồi! Anh ta không những lợi dụng em mà còn lợi dụng cả Cảnh Dao nữa, chính là vì muốn cướp đoạt lấy Cảnh Thị của nhà anh! Từ ngày đầu tiên quen biết chúng ta, anh ta đã nhằm vào Cảnh Thị rồi! Chúng ta ly hôn cũng là chuyện nằm trong kế hoạch của anh ta!



“Anh đang nói lung tung gì thế?” Cố Thiên Tầm không tin những lời nói đó.



Hoắc Thanh Uyển cười ha hả: “Anh ta đã chính miệng thừa nhận rồi cô còn không tin? Tôi ly gián hai người, chẳng lẽ lời Cảnh Nam Kiêu nói cô cũng không tin sao?”



“Đúng vậy, vừa nãy ở phòng họp... Mộ Dạ Bạch chính miệng nói tiếp cận em vì số cổ phiếu trong tay em...”



Nhìn ánh mắt tổn thương của Cố Thiên Tầm, Cảnh Nam Kiêu cảm thấy những lời này thật khó nói ra miệng.



Nhưng... lại không thể tiếp tục nói ra sự thật. “Trong tay anh ta hiện nay có 40% do thu mua bên ngoài, còn có 10% là của Cảnh Dao, số còn lại chính là...5% của em.”



“Em không hề bán cho anh ấy! Thậm chí anh ấy còn chưa từng nhắc đến chuyện cổ phiếu với em!”



“Rõ ràng anh ta đã mua 5% cổ phiếu của em, nhưng lại chưa từng nhắc đến chuyện này với em, lẽ nào em không cảm thấy kỳ lạ sao? Lúc trước anh ta biết rõ rằng em thiếu tiền, biết Thiên Hàn cần tiền gấp, anh ta đều chưa từng mở mồm ra nói giúp em, anh ta rõ ràng có ý để cho em vào bước đường cùng, không còn cách nào khác đành phải bán ra 5% cổ phiếu!” Cảnh Nam Kiêu nói.


Có sự đau khổ, ăn năn và cả hối hận...



........................



Mộ Dạ Bạch yếu ớt nằm trên giường bệnh, bên tai anh là những tiếng nói xì xào của các bác sỹ, anh đều nghe không rõ được gì.



Chỉ cảm giác cả người như đang lơ lửng trên mặt nước, hoàn toàn không có chút sức lực nào.



Anh nằm mơ...



Hay là...



Xuất hiện ảo giác rồi.



Anh nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của Cố Thiên Tầm đang khóc lóc.



Mình... sắp chết rồi sao? Vì thế cô ấy mới khóc lóc thương tâm dến vậy... mới buồn đến vậy...



Thiên Tầm, đừng khóc.



Cho dù anh có chết thật đi chăng nữa, thì giờ khắc cuối cùng anh đều hy vọng có thể nhìn thấy đôi mắt cười của cô.



Những ngón tay anh khó nhọc động đậy.



Rất muốn nâng cằm, xoa xoa gương mặt nhỏ của cô, lau đi những giọt nước mắt, dỗ dành cô.



Ngoan, đừng khóc... anh thích nhìn thấy em cười....



“Lão phu nhân, bác Mộ, Mộ tổng tỉnh lại rồi!” Một giọng nói thất thanh truyền đến.



Giấc mơ của anh vì câu nói này mà vỡ vụ.



Cô ấy biến mất.....



“Thiên Tầm...”



“Thiên Tầm...”



Đôi môi trắng nhợt, khô khốc của anh khẽ động đậy, anh yếu ớt thốt ra cái tên đang xoay chuyển trong lòng trăm ngàn lần.