Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 246 : Bao dung là điều rất khó

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cố Thiên Tầm không làm phiền anh, chỉ lấy quần áo ngủ đi vào nhà tắm.



Bước ra từ nhà tắm, anh vẫn nhắm nghiền mắt.



Cô khe khẽ chui vào trong chăn, nằm im, anh tỉnh lại, vươn tay ra để cô gối đầu lên.



“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cố Thiên Tầm khẽ xoay người, hỏi anh.



Ngón tay khẽ ấn lên mũi anh.



Mộ Dạ Bạch nắm lấy ngón tay, đặt lên ngực mình, cánh tay để cô gối lên khẽ thu lại khiến cô nằm sát vào anh hơn. “Đang nghĩ chuyện tối nay.”



“Lẽ ra em nên sớm đoán ra là mẹ em nhận tội thay cho Tư Lam mới phải.”



“Vậy nên em gặp nó ở phòng bệnh mẹ anh đã là lời giải thích hợp lý cho chuyện này.”



“Có phải anh đã sớm đoán ra được chuyện mẹ anh có liên quan đến Tần Tư Lam không?”



“Anh có nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Không ngờ hôm nay Hoắc Thanh Uyển đã khai ra hết.” Anh trầm giọng nói. “Ngày mai phía cảnh sát sẽ đi gặp ông Cảnh Thanh Phong để lấy lời khai mới.”



Nghĩ đến chuyện của Hoắc Thanh Uyển, Cố Thiên Tầm khẽ thở dài. “Ngày mai chắc hẳn các tờ báo lá cải sẽ đăng bài giật tít nhiều lắm đây.”



“Ừm.” Mộ Dạ Bạch khẽ xoa bờ vai gầy của cô. “Lần này coi như em đã học được cách tỉnh táo đề phòng rồi, không bị mắc mưu của cô ta. Nếu không...”



Hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.



“Là Tần Tư Lam nhắc nhở em, bảo em đề phòng cô ta. Lần này Hoắc Thanh Uyển đúng là tự ném đá vào chân mình rồi.”



Anh chép miệng. “Thời gian này Hoắc gia chắc hẳn không bình yên rồi



...............



Ngày hôm sau.



Quả không nằm ngoài dự đoán, những tờ báo thi nhau đăng trang nhất bàn tán chuyện Hoắc gia.



Bộ dạng thê thảm của Hoắc Thanh Uyển toàn bộ bị lên báo, những bộ phận nhạy cảm đều được làm mờ.



Chuyện của Tần Tư Lam cũng được đề cập.



Nhưng vì chuyện của Hoắc Thanh Uyển quá chấn động nên mọi người cũng ít chú ý hơn đến Tần Tư Lam.



Trước khi đi đến bệnh viện, Mộ Dạ Bạch mở máy tính lên xem giá cổ phiếu, lão phu nhân nói giá cổ phiếu Hoắc Thị đã rớt đến kịch sàn rồi. Mộ Dạ Bạch nói kinh tế nhà họ Hoắc sớm muộn cũng sẽ không còn vốn vận hành nữa. Có khả năng sẽ phá sản.



Cố Thiên Tầm nghe thấy, chỉ im lặng không nói gì.



Giới kinh doanh chính là như vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy rực rỡ, sáng ngời nhưng kỳ thực rất nhiều đều chỉ như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ.



Ông Mộ Trung Thiên nói. “Hôm nay đưa Thiên Hàn về xong ta sẽ đến sở cảnh sát một chuyến, xem xem chuyện Tư Lam rốt cuộc nên giải quyết như thế nào.”



“Ừm.” Lão phu nhân quay sang nhìn cháu trai và Cố Thiên Tầm. “Còn hai đứa?”



“Bọn cháu ạ?” Cố Thiên Tầm hỏi lại.



“Sao trí nhớ của bọn trẻ lại không đứa nào bằng bà già này thế nhỉ? Không phải đã bàn xong rồi, hôm nay ra khỏi viện sẽ đi đến Cục dân chính sao?”



“Vâng, suýt nữa cháu quên mất ạ.” Cố Thiên Tầm sực nhớ ra, vỗ trán.



Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện, ầm ĩ như vậy, cô đột nhiên quên béng đi mất chuyện quan trọng.



“Em thật là, đây đâu phải chuyện nhỏ chứ.” Mộ Dạ Bạch bày tỏ rất đau lòng.



Cô gái ngốc này, sao có thể quên luôn cả chuyện kết hôn với anh chứ! Thật khiến người ta bị tổn thương.



Cô đau khổ che mặt cười. “Em sai rồi, em xin lỗi được chưa? Giờ em lập tức đi lấy sổ hộ khẩu, đợi anh ra khỏi viện thì chúng ta sẽ đi đến Cục dân chính ngay để không làm lỡ mất thời gian.”




Chỉ liên tiếp gọi “mẹ”, nước mắt giàn giụa.



Cố Thiên Tầm cúi đầu lặng lẽ đi ra. Cô ngồi một mình ngoài hành lang.



Trong lòng cảm thấy rất hỗn loạn, lấy đoạn ghi âm vừa nãy trong điện thoại ra áp lên tại nghe thấy những lời đối thoại vừa rồi.



Lúc bà Hạ Vân Thường nói hai chữ “đáng đời” đó, Cố Thiên Tầm bỗng nhớ về đứa em gầy như que củi của mình, trong lòng cô như bị ai đó cắt ra từng khúc ruột.



Trái tim rỉ máu.



“Thiên Tầm?”



Mộ Dạ Bạch bước đến nhìn thấy cô đang ngồi ở dãy hành lang dài, mắt anh thâm trầm.



Cô mặc chiếc áo khoác len, ngồi im lặng ở đó, chiếc áo có cái mũ to sau lưng che khuất nửa khuôn mặt cô.



Nhưng không che lấp được nỗi buồn trên mặt cô.



Bước chân của anh nặng nề hơn, anh bước đến ngồi thụp xuống bên chân cô.



“Em sao vậy?” Tay anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô. Ngón tay cái xoa xoa lên má cô.



“Tủi thân chuyện gì à?”



Mắt anh đầy ắp sự quan tâm.



Mũi cô bỗng cay cay, lắc đầu. “... em không sao.”



Giọng cô nghẹn ngào.



“Cãi nhau với mẹ anh à?”



“Không có.”



Mộ Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô.



Cô quay mặt đi dường như không muốn nhìn vào mắt anh. “Mẹ anh đã tỉnh lại rồi, bác Mộ và bà nội cũng đến rồi, anh vào xem đi.”



Trầm ngâm một lúc rồi Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô. “Vậy anh vào trước đã.”



Cô chỉ gật đầu, không nói gì.



Mộ Dạ Bạch cúi xuống nhìn cô một cái, ánh mắt anh đầy phức tạp. “Đừng đi dâu cả, lát nữa anh sẽ ra ngay.”



Cô không nói gì. Anh đứng dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới đẩy cửa bước vào phòng.



Cố Thiên Tầm cảm giác lồng ngực khó thở vô cùng, cô biết tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Mộ Dạ Bạch nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.



Cô bất bình cho Thiên Hàn!



Vô cùng bức xúc!



Không khí trong bệnh viện khiến cô đè nén nặng nề.



Cô một mình bước ra ngoài.



Trời đã hửng nắng rồi, tuyết ở thành phố này đã gần như tan hết, tất cả đều đang ấm dần lên.



Cô lật giở điện thoại, gọi đi.



Điện thoại còn chưa nối máy đã bị dập tắt rồi. Cô vô cùng khó chịu, còn mắng thầm đối phương, nhưng còn chưa kịp mắng thì cô lại có điện thoại.



Là số gọi từ nước ngoài.