Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 256 : Cô nam quả nữ ở cùng phòng

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cô nheo mắt khó khăn thích ứng với ánh đèn, một lúc sau mới từ từ mở mắt ra.



Bóng người trước mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn.



“Ngủ tiếp đi.”



Lý Vũ Sâm trầm trầm nói. Trong màn đêm giọng anh vang lên dịu dàng khác thường.



Cô biết mình giờ đang nằm trong vòng tay anh.



Cánh tay anh rắn chắc, ôm bổng cô lên một cách dễ dàng khiến cô có một cảm giác an tâm đến lạ.



“Đây là đâu vậy?” Cô mơ màng hỏi.



Ngón tay níu nhẹ cổ áo anh.



Anh chưa trả lời thì cánh cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra. Sau khi cửa mở, anh ấn mật khẩu, cánh cửa mở ra rồi ôm cô đi thẳng vào trong biệt thực.



Lúc này cô đã tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh. “Sao lại đến đây vậy?”



“Lẽ nào chỗ anh không tốt hơn nhà nghỉ sao?”



Cô giãy giụa một lúc, anh liền đặt cô xuống.



“Em vẫn nên về trường thì hơn, chỗ này cách xa trường em quá, sáng sớm mai em còn phải đi học nữa.” Cô nhìn sang anh lúc này đang thay dép đi trong nhà, ngập ngừng nói.



Anh hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô với nét mặt không vui.



“Em thay dép đi.” Anh nói ngắn gọn, ra lệnh.



“Lý tiên sinh?”



Lý Vũ Sâm nhìn chằm chằm vào cô. “Dương Nguyệt, anh không phải dã thú, không ăn thịt được em đâu.”



Cô biết.



“Còn tất nhiên, em bước qua cánh cửa này ra bên ngoài, anh không bảo đảm ngoài đó không có dã thú. Nếu không sợ thì em có thể thử xem.”



Anh lập tức mở cửa, chờ đợi quyết định của cô.



Cô ngó đầu, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, có phần lo sợ.



Chỗ này không gần trung tâm thành phố, vào giờ này muốn bắt xe là điều không thể! Hơn nữa gần đây báo chí liên tục đưa tin các vụ cưỡng bức giết người.



Đúng là đáng sợ.



Lý Vũ Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang cau lại đau khổ đấu tranh tư tưởng liền đóng cửa lại.



Anh bước qua cô, vỗ vỗ cái đầu nhỏ rồi nói. “Ngoan, thay dép rồi vào đây.”



Cô gạt tay anh ra, bặm môi.



Anh ta coi mình như thú cưng vậy hả!



............




“Em mặc thử xem.” Một phút sau, anh đưa nó vào tay cô.



Cô nhìn một cái.



Quả thật là bộ đồ ngủ của phụ nữ!



Hừ.



Vừa nãy rõ ràng nói là không sao, nhưng giờ đột nhiên cô lại có cảm giác rất phản cảm.



“Thôi, em không cần nữa.” Cô trả lại cho anh. “Anh cầm lấy đi, em mặc đồ của mình là được.”



Nói xong cô bước về định đóng cửa lại.



Lý Vũ Sâm nhanh hơn một bước, giữ cửa lại. “Lại định gây sự gì nữa đây?”



“Có gì mà gây sự chứ?” Mặt cô không chút thiện cảm nào.



Anh cười. “Anh cũng muốn hỏi em.”



“Em buồn ngủ rồi.” Cô không muốn nói thêm gì với anh nữa, dù chỉ là một câu.



Lý Vũ Sâm thò tay kéo cô ra khỏi phòng, ngã vào trước người anh.



Cô trừng mắt nhìn anh.



Anh nâng cằm cô lên, để cô ngẩng mặt lên. “Còn trừng mắt nữa chứ.”



Cô “hừ” một tiếng, biểu thị bản thân đang rất khó chịu.



“Cô nhóc, tối nay em ở trong nhà người đàn ông khác mấy tiếng đồng hồ liền, cô nam quả nữ trong cùng một phòng, anh còn chưa xịu mặt với em, giờ anh mới chỉ cầm đến có bộ đồ ngủ của nữ cho em mà em đã xịu mặt với anh hả?”



“Cái gì là cô nam quả nữ hả? Em và anh ta có gì chứ. Ngược lại anh... hết đồ ngủ lại đến những cô gái khác...”



Cô đang nói bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt cười của anh, liền ngưng bặt.



“Những cô gái khác làm sao? Nói tiếp đi.” Như thể dụ dỗ cô, giọng anh dịu dàng hơn một chút.



Tim cô bỗng đập loạn nhịp.



Cô làm mặt lạnh, vội vàng cầm lấy bộ đồ ngủ trong tay anh, nói gấp gáp. “Không có gì, xin lỗi, em buồn ngủ rồi. Anh ngủ ngon.”



Cô biết vừa nãy mình đã mất kiểm soát nên nói lỡ lời.



Những lời ghen tuông chất vấn vừa nãy chỉ có thể nói với bạn trai chứ không thể nói với anh.



“Cô nhóc!”



Cô bước vào phòng, Lý Vũ Sâm cũng vào theo, nắm chặt tay cô.



Sự ấm nóng trong bàn tay anh chạm vào khiến cô giật mình.



Ánh mắt anh nhìn Dương Nguyệt lại càng nồng cháy khiến tim cô không ngừng đập loạn nhưng lại càng không thể kháng cự.