Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 262 : Đêm rất dài, rất đẹp

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Cảm giác tê tê đó khiến cô không ngừng run lên, như có một luồng điện chạy qua người.



Bất thần quay lại nhìn mới phát hiện, cảm giác nóng ẩm mềm mại đó... hóa ra đến từ đầu lưỡi của anh.



Trời!



Cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn.



Những nốt mẩn đỏ trên lưng sau khi bị thấm đẫm enzim xong thì dường như không còn ngứa nữa, nhưng lại bị một cảm giác ngứa ngáy khác tấn công.



Loại ngứa đó giống như bị kiến cắn tê tê vậy, nó lan tỏa ra từng tế bào trong cơ thể cho đến tận tim gan.



Cô không ngừng run rẩy.



“Lý Vũ Sâm...” Cô không biết làm gì khác ngoài gọi tên anh.



Dường như cảm thấy tình cảnh này ngượng ngùng quá, cô quay đầu lại, vùi đầu vào gối như một chú đà điểu không dám đối mặt với hiện thực.



Thân người cao lớn của Lý Vũ Sâm phủ lên người cô từ phía sau.



Tay cô nằm gọn trong tay anh.



Cảm giác dễ chịu đó khiến cô không nhịn được mà run lên, anh xòe bàn tay ra, đan những ngón tay vào tay cô.



“Bé con, hãy thả lỏng người ra cho anh...” Giọng anh trầm ấm mang theo cả sự dụ dỗ khiến Dương Nguyệt có phần khó lòng cưỡng lại được.



Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rần, mắt khẽ chớp chớp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu vội vã.



Đây là đang cự tuyệt sao?



Nhưng thái độ cự tuyệt này thật chẳng có chút thuyết phục nào.



Nhìn cô càng có cảm giác giống với mong chờ hơn.



Lý Vũ Sâm ngậm lấy tai cô, khẽ liếm mút trong miệng.



Lúc nhẹ lúc mạnh.



Trong phút chốc, đến cả việc lắc đầu cự tuyệt cô cũng không còn sức để làm nữa.



Trong lúc cô tâm trí hỗn loạn, Lý Vũ Sâm xoay Dương Nguyệt lại, đè lên người cô.



Chiếc váy bị tốc lên đến lưng, những ngón tay nóng rẫy của anh đưa vào giữa hai chân cô, theo bản năng cô khép chặt chân lại, cả người cứng đờ ra.



“Lý Vũ Sâm, chúng ta... không thể...” Cô thở dốc, nghĩ đến Bùi Cẩm Xuyên, mắt bỗng rưng rưng.



Hai người họ là anh em họ, mình làm như vậy thì ra cái gì chứ?



Thật quá đê tiện.



“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em có anh, em phải thừa nhận điều đó.”



Thật... thật sao?
“Ư...” Cô thở hắt ra, run rẩy.



Cảm giác trống vắng trong cơ thể bỗng chốc được lấp đầy, thoải mái đến khó hiểu.



Có chút đau...



Nhưng...



Không vượt qua được bản năng của cơ thể.



Cô dường như làm theo bản năng co quắp hai chân lại ép chặt tay anh ở bên trong.



“A... bé con, em chặt quá.” Lý Vũ Sâm kêu lên, cả người anh căng cứng.



Chỉ một ngón tay mà cô dùng lực siết chặt như thế...



Còn ẩm ướt như vậy nữa...



Anh thật khó tưởng tượng nếu là... của mình đưa vào trong cơ thể cô thì sẽ là cảm giác tiêu hồn đến thế nào nữa.



“Lý Vũ Sâm... chúng ta đang làm gì?” Cô khe khẽ hỏi.



Ánh mắt long lanh như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Không biết là do tác động của dục vọng hay là do đau...



Ngón tay Lý Vũ Sâm không dám ngọ nguậy nữa mà chỉ hôn lên đôi môi hồng của cô. “Nguyệt Nguyệt, anh đang yêu em, có biết không?”



Cô lắc đầu đầy hỗn loạn.



Ngón tay anh thử mò mẫm nhúc nhích một chút bên trong. Cô thở hồn hển, quắp chặt tay anh.



Ánh mắt càng đê mê, hỗn loạn hơn.



Anh bị ánh mắt đó kích thích, dần dần tăng thêm tốc độ đưa đẩy.



Cô định khép đùi lại, nhưng một tay anh giữ đầu gối cô, tách hai đùi cô mở rộng hết cỡ.



“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ. Để anh xem xem.” Anh dỗ dành, nhìn cô với ánh mắt say đắm. “Em rất đẹp... Nguyệt Nguyệt, em là cô gái trong trắng thuần khiết...”



Dương Nguyệt đã mơ màng trong rối loạn, cô muốn tóm lấy một vật gì đó làm điểm tựa nhưng lại không tóm được.



Dưới sự dịch chuyển của ngón tay anh, cô lại một lần nữa đạt đến cao trào.



Hai lần tấn công mãnh liệt khiến cô không chịu nổi.



Cô kiệt sức ngã vào lòng anh, cơ thể hỗn loạn cô cũng không màng nữa, chỉ còn biết yếu ớt ôm lấy cổ anh, bám lên vai anh thở dốc.



“Em mệt rồi à?” Lý Vũ Sâm hỏi.



Dương Nguyệt mơ mơ màng màng, không biết giữa bọn họ có bị coi là làm rồi hay chưa. Nghe anh hỏi vậy chỉ gật gật đầu.



“Đêm hãy còn dài, cô nhóc, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.” Giọng anh khàn khàn đầy gợi cảm vang lên bên tai cô như một sự dụ hoặc vô tận.