Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 279 : Nhớ anh không?

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Vậy thì cứ dựa dẫm vào anh đi, tốt nhất là dựa vào anh đến lúc không thể rời xa anh được nữa. Bé con, hãy tin anh, anh không chỉ để em dựa vào, mà còn là chỗ dựa cho em cả cuộc đời!”



Một câu nói mà khiến trái tim cô xao xuyến bồi hồi, từng đợt sóng lan tỏa khiến tim cô ấm áp vô cùng.



Nhưng...



Cùng với đó là cảm giác chua xót.



Cả đời người dài như thế nào?



Đối với độ tuổi của cô mà nói thì đó là những tháng ngày dài đến mức không thấy bến bờ. Bọn họ có thể bên nhau cả đời sao?



Dương Nguyệt không có chút nào chắc chắn.



..............



Mấy ngày sau đó, Lý Vũ Sâm đi công tác nước ngoài.



Chênh lệch múi giờ, thời gian đảo lộn.



Dương Nguyệt gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng lúc đó anh còn đang ngủ. Nhận điện thoại của cô, anh lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi.



Mặc dù như vậy, anh vẫn cố nói chuyện với cô.



Dương Nguyệt xót anh, không dám nói nhiều.



Sau đó cô không dám gọi cho anh nữa. Nằm trên giường xoay đi lật lại khó mà ngủ được, nhớ anh, dù chỉ là nghe được giọng nói của anh cũng tốt.



Thậm chí là đếm đốt ngón tay, nhẩm tính ngày anh trở về.



Cảm giác mình không còn là chính mình nữa khiến cô phiền não.



Trước giờ cô chưa từng như vậy. Cả lúc còn yêu Cẩm Xuyên cũng không như thế.



Buổi sáng, mẹ Dương Nguyệt kéo cô đi siêu thị. Ở thị trấn nhỏ này chỉ có mỗi một siêu thị là còn khá lớn.



Dương Nguyệt đẩy xe đi bên cạnh mẹ. Lúc bước qua khu đồ dùng của nam giới, ánh mắt cô không kìm được mà nhìn lướt qua.



Loại sữa tắm đó hình như là loại mà Lý Vũ Sâm dùng.



Xà phòng cạo râu này hình như anh cũng từng dùng qua.



Còn một nhãn hàng sữa rửa mặt...



Mới nghĩ đến thôi, tay cô đã tự động đưa ra cầm lấy nhìn.



“Nguyệt Nguyệt, con đang xem gì đấy?” Mẹ cô cầm một ít đồ, đặt vào trong xe, quay đầu lại nhìn thấy con gái đang đứng ngây người ra trong khu đồ dùng nam, khuôn mặt thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó.



Ánh mắt bà không nén được có phần thăm dò. “Những đồ này đều là của nam giới dùng. Sao vậy? Con muốn mua cho ai à?”



Dương Nguyệt bị ánh mắt đó của mẹ làm cho lúng túng.



Tay cầm món đồ kia bỗng rụt lại như phải bỏng, lập tức quay đi.



Mặt cô lúng túng, ánh mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng vào mẹ.
Bóng người cao gầy đó thật sự khiến người ta thấy chói lóa. Anh mặc vest, chững chạc, tuấn tú, lịch lãm, nho nhã.



Ánh mắt anh từ đằng xa chiếu đến, nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó rời đi.



Anh bấm bấm điện thoại.



Điện thoại Dương Nguyệt trong túi bỗng vang lên một tiếng ngắn, là tin nhắn.



Mẹ cô cười. “Còn làm bộ giữ chừng mực cơ, căn bản chẳng khác gì. Được rồi, đừng nhìn nữa, người ta tốt thì tốt thật nhưng không phải người cùng thế giới với chúng ta.”



Còn không phải sao?



Anh đứng đó, hoàn toàn không ăn nhập gì với những người ở đây.



Giống như là...



Anh cao cao tại thượng, là một vương tử lấp lánh ánh trăng sao, còn bọn họ xung quanh đều chỉ là dân chúng tầm thường.



Cô nghĩ đây cũng là điều như Lý phu nhân nói, gia đình bọn họ và Lý gia hoàn toàn khác nhau.



Chỉ là...



Cô vẫn chưa hiểu sao anh lại ở đây. Nếu không phải anh quá thu hút khiến người khác không thể nào rời mắt đi được thì cô còn tưởng là tất cả đều là ảo giác của mình.



Nhìn thấy ai đó chỉ chỉ vào điện thoại trong tay mình, cô mới sực tỉnh, lập tức rút điện thoại trong túi ra.



“Ăn cơm trưa với anh.”



Tim Dương Nguyệt đập mạnh như cô gái nhỏ mới vừa yêu. Nhưng mối tình đầu của cô là Cẩm Xuyên mà nhỉ?



“Em lo là mẹ em..”



Mới gõ được 5 chữ thì cô nghĩ ngợi rồi xóa đi, sửa lại thành. “Vâng.”



Cô rất muốn gặp anh.



Rất muốn được nói chuyện với anh, chứ không phải là cách nhau trùng trùng như hai người xa lạ thế này.



Vì vậy...



Len lén gặp nhau, có lẽ vẫn được.



Dương Nguyệt nhìn thấy Lý Vũ Sâm mỉm cười mãn nguyện, anh gửi tiếp một tin nhắn đến. “Anh ở khách sạn trong trấn đợi em. Phòng 2046, đừng để anh đợi lâu quá đấy.”



Hợ.



Anh đến từ khi nào vậy? Định ở lại bao lâu? Đến cả phòng cũng đã đặt sẵn rồi.



Dương Nguyệt cúi đầu, không dám trả lời nữa. Tin nhắn này quá nhạy cảm, cô sợ không cẩn thận bị mẹ nhìn thấy nên đã âm thầm xóa đi.



“Mẹ, chúng ta còn đi mua đồ bao lâu nữa? Khi nào thì về vậy?” Cô quay đầu, giục mẹ.



Đến khi quay lại nhìn thì bóng người cao lớn kia đã đi xuyên qua dòng người, bước ra ngoài siêu thị.