Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 290 : Theo đuổi lại từ đầu

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Hai ngày này không ngừng có người thân bạn bè gọi điện đến hỏi chuyện công cáo trên bảng thông báo thị trấn, bao nhiêu người thực sự quan tâm, lại có bao nhiêu người là buôn dưa lê hả hê cười đùa, cô không biết, cũng không muốn biết.



Hôm qua lúc cô đứng bên cửa nhà còn nghe thấy hàng xóm xung quanh đang bàn tán chuyện này.



Xì xào, khinh rẻ...



Trước đây luôn là niềm tự hào của cả nhà, bỗng chốc khiến bố mẹ ra khỏi cửa phải né tránh, không dám ngẩng mặt nhìn ai.



Cô cảm thấy bản thân thật đáng chết.



Nhưng...



Sau những giằng xé và day dứt cô vẫn không kìm được mà nghĩ...



Lý Vũ Sâm thực sự chấp nhận chia tay với cô sao? Anh có gọi điện cho mình không? Có đi tìm mình không, có lo lắng không?



Vừa nghĩ đến anh là tim Dương Nguyệt ngổn ngang trăm mối, cảm thấy không thở nổi.



Nhân lúc bố mẹ đi bệnh viện, cô đặt chiếc đàn vĩ cầm xuống, khe khẽ đi vào phòng ngủ của bố mẹ, cô lấy điện thoại mình ra khỏi ngăn kéo đầu giường rồi bật nguồn lên.



Điện thoại cô không hề có tin nhắn thông báo cuộc gọi lỡ.



Một lúc sau điện thoại quả nhiên có động tĩnh.



Tiếng động đó khiến mắt cô sáng lên, khuôn mặt vốn dĩ ủ rũ bỗng có chút tinh thần hơn.



Cô lập tức mở tin nhắn thông báo ra xem, quả nhiên là có cuộc gọi của anh.



Nhìn thời gian, chính là sau khi cô tắt máy anh gọi lại. Nhưng sau đó, không còn nữa...



Trừ mấy cuộc gọi đó ra, thì những ngày gần đây điện thoại của cô đều rất im lìm, không hề có bất kỳ cuộc gọi nào từ anh.



Tin nhắn cũng không có.



Tuy lời chia tay là do cô nói, nhưng hiện giờ...



Tâm trạng cô rất lạc lõng.



Trống rỗng.



Cô tắt nguồn điện thoại lại như cũ rồi đặt trở lại ngăn kéo, cúi đầu đi ra khỏi phòng.



Giây phút đó chỉ cảm thấy mình như chú mèo con bị bỏ rơi.



Anh đưa cô vào thế giới tình yêu, khiến cô nếm trải đủ những ngọt ngào, chua cay trong đó, nhưng giờ đây... anh dường như đã không còn cần cô nữa...



Thân người nhỏ bé của Dương Nguyệt co lại trên ghế, thất thần nhấc đàn lên rồi lại đặt xuống.




Trong phút chốc dường như cậu lại nhìn thấy cô bé khéo léo, thanh tú trong trẻo đó. Lúc ấy cậu vẫn còn là một chàng trai khôi ngô rạng rỡ như ánh ban mai.



Cậu từng luôn nghĩ rằng chỉ cần cậu nắm chặt lấy cô ấy thì cả đời cô ấy sẽ là của cậu.



Nhưng mới chớp mắt...



Bọn họ đã không ai còn là của ai nữa.



“Chính là vì con bé Dương Nguyệt đó phải không?”



Lời Lý phu nhân vừa vang lên, Bùi Cẩm Xuyên thoáng chấn động, ánh mắt nhìn sang bà. “Bác cũng biết sao?”



“Có thể không biết được sao? Lần trước anh cháu suýt nữa ngã từ trên tầng thượng xuống, còn không phải là do nó à?”



“Bác ơi bác hiểu lầm rồi, lần đó không liên quan gì đến cô ấy cả. Người định nhảy lầu là...”



“Được rồi, được rồi, cháu xem, ta vừa mới nói nó có một câu mà cháu đã vội vàng bênh rồi. Cháu thật sự vẫn chưa quên được nó sao.” Lý phu nhân cắt lời cậu.



Bùi Cẩm Xuyên không nói gì nữa, ánh mắt tối hẳn đi.



Cậu không quên Dương Nguyệt thì sao chứ? Giờ có lẽ cô đã sớm quên sạch cậu rồi!



Ở bên anh họ, cô có hạnh phúc không?



Cậu không dám nghĩ nữa, nghĩ đến là lại thấy đau.



Lý phu nhân quan sát thần sắc thay đổi của cậu một lúc rồi cười. “Cẩm Xuyên à, thật ra... sao cháu không thử nghĩ là sẽ theo đuổi lại con bé đấy chứ, cháu thích nó vậy cơ mà.”



Muốn!



Sao lại không muốn chứ?



Có nằm mơ cậu cũng mơ thấy cảnh mình đứng trước mặt anh họ, cướp lại Dương Nguyệt từ trong tay anh.



Nhưng...



“Cháu đã không còn cơ hội nữa rồi.”



Nói đúng hơn là cậu không còn tư cách theo đuổi lại cô nữa. Cậu và Hướng Nam... đó lại là người bạn thân nhất của Dương Nguyệt!



Sao cô có thể tha thứ cho cậu được chứ?



“Sao lại không có cơ hội? Lúc trước cháu không theo đuổi lại nó có phải vì nghĩ là nó và anh họ cháu yêu nhau rồi không? Thật ra bọn nó đã sớm chia tay nhau rồi!”



“Chia tay rồi?” Bùi Cẩm Xuyên bán tín bán nghi.