Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 292 : Lý do chia tay

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Ở thị trấn không có những nơi như quán cafe, chỉ có một quán trà đơn sơ.



Quán nằm trên tầng 2 của một kịch viện ít người qua lại.



Dương Nguyệt đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hướng Nam và Bùi Cẩm Xuyên đang đứng bên cửa sổ tầng 2.



Cô chỉ nhìn thấy mờ mờ gương mặt của cả hai, nhưng sự gượng gạo và ngượng ngùng giữa họ lại rất rõ ràng.



Trong lòng cô chợt thoáng buồn.



Không biết bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa ba người họ lại thay đổi một trời một vực như vậy.



Cô lặng lẽ đi lên lầu, vừa bước vào đã thấy Bùi Cẩm Xuyên giơ tay về phía mình.



Thần sắc đó hoàn toàn khác hẳn với lúc đối mặt với Hướng Nam vừa nãy.



Dương Nguyệt bất giác nhìn sang Hướng Nam, mặt cô cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.



Dương Nguyệt cũng thấy gượng gạo, so với vẻ nhiệt tình của Bùi Cẩm Xuyên thì cô chỉ miễn cưỡng mấp máy môi.



“Lâu rồi không gặp.” Cô lên tiếng chào trước, có phần không tự nhiên.



Bùi Cẩm Xuyên cũng phát giác ra, giữa bọn họ đã hoàn toàn khác hẳn trước đây...



Cậu cau mày, chùng xuống.



Nhưng vẫn lịch thiệp đứng dậy kéo ghế cho Dương Nguyệt.



Hướng Nam thấy thái độ cậu đối với Dương Nguyệt khác hẳn với mình thì trong lòng không khỏi đau đớn.



Cô uống vào một ngụm lớn cafe nóng, nó không hề khiến cô cảm thấy ấm áp hơn chút nào mà ngược lại càng lan thêm vị đắng chát.



Cô có chút mệt mỏi, đứng dậy nói nhanh. “Người cũng đã đến rồi, vậy cả 2 nói chuyện đi.”



Hướng Nam cầm lấy túi xách định đi.



Dương Nguyệt rất sợ lại mất đi cô một lần nữa.



Bọn họ khó khăn lắm mới hàn gắn lại được.



Lúc Hướng Nam bước qua Dương Nguyệt, cô vội đưa tay giữ Hướng Nam lại. “Nam Nam, hay là cậu cũng ở lại đi.”



Lời đề nghị này quả thực khiến tim Hướng Nam dao động.



Ở lại cũng tốt, dù chỉ nhìn bọn họ nói chuyện thôi cũng được, ít nhất cô còn được nhìn thấy cậu thêm vài phút nữa.



Thế nhưng khi cô chạm phải ánh mắt của Bùi Cẩm Xuyên thì cuối cùng cô cũng tách tay Dương Nguyệt ra.



Trong mắt của Bùi Cẩm Xuyên chỉ toàn là hy vọng cô mau rời khỏi.



Cô lẳng lặng đờ đẫn đi ra khỏi phòng trà.



Để lại sau lưng là ánh mắt lặng nhìn theo của Dương Nguyệt.



...................
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú và lạnh lùng đó xuất hiện trước mắt cô khiến Hướng Nam kinh ngạc nhìn đồng hồ.



Từ chỗ anh đến đây lẽ ra phải mất 10 phút, anh đã lái xe bạt mạng đến mức nào mà chỉ mất có 1 nửa thời gian đã đến rồi?



“Dương Nguyệt ở đâu?”



Lý Vũ Sâm hỏi.



Mỗi một từ đều lạnh lùng như đá.



Anh không tin những lời phiến diện từ một phía.



Lúc Dương Nguyệt trong lòng anh, dưới thân anh,... những biểu cảm và rung động đó đều là thật. Không hề giả dối!



“Cậu ấy ở trên lầu. Hơn nữa... giờ còn đang ở với Cẩm Xuyên. Không tin anh tự lên mà xem.” Hướng Nam lén nhìn lên trên một cái.



Hai người trên lầu đập vào mắt khiến cô đau nhói, tim cũng đau theo.



Đương nhiên...



Người trong xe kia càng hơn thế.



Ánh mắt anh như tóe ra lửa.



Cho đến khi Hướng Nam kịp định thần lại thì “sầm” một tiếng, cửa xe đóng sập lại.



Bóng người cao lớn đó như một cơn lốc xoáy chạy lên lầu.



Hướng Nam cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên theo.



.................



Trên lầu.



Bùi Cẩm Xuyên nhìn Dương Nguyệt chăm chăm. Ánh mắt cậu không sao dứt ra được, chất chứa đầy những tình cảm sâu đậm, không chút phai mờ.



Dương Nguyệt có phần không tự nhiên.



“Em vẫn luôn muốn nói chuyện thẳng thắn với anh. Nhưng anh cứ nhìn em như vậy thật khiến em không biết phải bắt đầu từ đâu.”



“Anh xin lỗi.” Mặt Bùi Cẩm Xuyên đỏ bừng.



Cậu khẽ rời ánh mắt đi chỗ khác nhưng chỉ được một lúc, lại quay lại nhìn cô, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói. “Anh chỉ là cảm thấy lâu quá rồi không gặp em, vì vậy.... em gầy đi không ít.”



Dương Nguyệt mím môi.



Có thể không gầy đi được sao?



“Thực ra, người nên nói xin lỗi là em. Cẩm Xuyên, sau chuyện lần trước em vẫn luôn muốn tìm anh để nói chuyện thẳng thắn.”



Nhắc đến chuyện cũ, mắt Bùi Cẩm Xuyên tối hẳn đi. Tay cậu đặt lên tay Dương Nguyệt.



“Nguyệt Nguyệt, chúng ta có thể không nói đến chuyện đó nữa được không?”