Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 294 : Đừng chạm vào tôi

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, chiếc Porsche quen thuộc dừng ngay lại bên chân Dương Nguyệt. Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng động cơ xe phanh két lại sắc lạnh lạ thường.



Dương Nguyệt đờ người ra, hồi lâu cô chỉ biết nhìn trân trân vào chiếc xe đó.



Dưới lớp kính dày, cô không nhìn thấy người trong xe nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt ánh mắt sắc lạnh của anh không ngừng dán chặt vào mình.



Ánh mắt đó như của một con thú dữ tợn, muốn phá vỡ kính xe xông ra nuốt chửng lấy cả người cô.



Tim cô thót lại, trực giác mách bảo cô nên lập tức quay người đi nhưng đôi chân Dương Nguyệt không khác gì mọc rễ xuống đất, không cách nào cử động được.



Lý Vũ Sâm...



Sao anh lại ở đây?



Cô tưởng rằng anh đã sớm rời khỏi đây rồi.



Cánh cửa xe đột ngột mở ra. Bóng người không thể thân thuộc hơn đó bước một bước lớn xuống xe mang theo cảm giác áp chế khiến người ta run sợ.



Dương Nguyệt sững người, đứng cứng đờ ra tại đó cho đến khi tay cô bị bàn tay to lớn của anh tóm chặt.



Cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay khiến cô bừng tỉnh, vội giãy ra. “Lý Vũ Sâm, anh bỏ tay ra!”



Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, sự im lặng kéo dài. Ánh đèn mờ chiếu từ trên đầu xuống khiến gương mặt anh càng trở nên lạnh lùng, không một chút ấm áp nào.



“Anh làm em đau!” Dương Nguyệt chỉ cảm thấy tủi thân, mũi cô sụt sịt.



Anh dùng lực mạnh khiến cổ tay cô sắp bị ngón tay anh găm vào đau nhói. Dương Nguyệt gạt tay ra nhưng không sao gạt được.



Cánh cửa xe chỗ ghế phụ bị mở ra, cô bị anh ném vào trong như ném một bao cát, không chút thương xót mà chỉ toàn là sự thô bạo, lạnh lùng.



“Để em xuống! Em không muốn lên xe anh!”



Anh càng trầm lặng thì Dương Nguyệt càng nói to hơn. “Xạch” một tiếng, anh đã cài dây an toàn lên cho cô.



Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của anh là sự cảnh cáo.



Dương Nguyệt khựng người.



Đến khi anh vòng về phía ghế lái của mình, cô mới bừng tỉnh, ra sức cởi bỏ dây an toàn ra.



Nhưng anh đã nhanh hơn một bước, khóa cửa xe lại.




“Hai người làm rồi?” Anh cắt lời cô.



“Làm? Anh nói làm tình sao?” Bị tổn thương, Dương Nguyệt như phát điên lên, chỉ muốn đem sự đau khổ này phản kích lại cho anh. “Không sai. Chúng tôi đã làm rồi, những gì nên làm đều đã làm hết rồi! Dù gì anh ấy cũng không để bụng chuyện tôi không còn trong trắng nữa, tôi cũng không để bụng chuyện anh ấy từng làm gì với người khác...”



“Câm miệng!” Lý Vũ Sâm không thể nghe thêm được nữa.



Cảm giác như máu nóng trong người đều dốc ngược lại, xông vào mỗi tế bào thần kinh của anh. Anh sắp mất đi lý trí.



“Tôi cứ nói đấy. Lý Vũ Sâm, tôi không yêu anh. Tôi hận anh! Tôi hận anh chết đi được!”



Hận anh nói anh không yêu cô mà chỉ là mê đắm thân xác trẻ trung của cô!



Hận anh đem lần đầu tiên của cô ra sỉ nhục cô!



Dương Nguyệt khóc, thật sự giận xung thiên, cô cúi đầu định cắn vào cổ anh. Lý Vũ Sâm nắm lấy sau gáy cô, kéo cô lên, nhân lúc cô còn chưa kịp định thần lại, anh hôn vào môi cô.



Bị hôn bất ngờ, Dương Nguyệt bỗng chốc khựng người đi.



Cô bừng tỉnh, lập tức đẩy anh ra.



Đáng chết!



Anh dựa vào cái gì mà dám hôn cô nữa!



Không được đụng vào cô!



Cô điên cuồng giãy giụa, thậm chí dùng lực cắn vào môi anh nhưng đã quyết tâm trừng phạt cô nên Lý Vũ Sâm không chịu buông ra.



Chiếc lưỡi ẩm ướt càng điên cuồng chen vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, ra sức ngậm mút.



Dương Nguyệt khóc anh cũng quyết không mềm lòng. Bàn tay càng thô bạo lột áo khoác của cô.



“Lý Vũ Sâm, anh... đừng...” cô vừa sợ vừa cuống quýt giằng ra.



Anh thô bạo và hung hãn như vậy, cô chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa còn là trong xe! Chính tại bên sông của thị trấn.



Nếu có người đi qua...



Cô thật không dám tưởng tượng nữa. Dương Nguyệt bật khóc, cầu xin anh. “Đừng chạm vào tôi... Lý Vũ Sâm, xin anh...”