Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 82 : Trả thù-part 1

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Người đàn ông như vậy thật là nguy hiểm. Chỉ cần anh ta nhích lại gần, có lẽ sẽ không có người phụ nữ nào cưỡng lại được sự hấp dẫn đó. Vì vậy Cảnh Dao thích anh ta như vậy, cô hoàn toàn có thể thấu hiểu được.



“Trợ lý Trần đã đợi cô ngoài cửa rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì Cố tiểu thư có thể đi được rồi.” Mộ Dạ Bạch lạnh lùng nói, không hề ngẩng đầu lên.



Câu nói này đúng là mang tính đuổi khách thẳng thừng.



Chỉ là...



Cố Thiên Tầm không hề chú ý rằng bàn tay cầm tài liệu của anh đang nắm chặt.



“Cảm ơn anh hôm nay đã giải vây giúp tôi, cảm ơn bộ quần áo này của anh, lần sau... tôi trả tiền lại cho anh.” Nếu đã cần phải cắt đứt quan hệ, vậy thì cũng nên phân biệt rạch ròi mới được.



Trả lại tiền?



Mối quan hệ này phủi sạch thật!



Mộ Dạ Bạch lật giở tài liệu, ngón tay nắm chặt lại, “Không cần đâu, như Cố tiểu thư đã nói, không có lần sau.”



Tim thắt lại, cô cắn chặt môi: “Vậy được. Nhưng còn một việc nữa... Chuyện ngày hôm nay ầm ĩ như vậy, nếu Mộ tổng không quản thì ngày mai trên báo sẽ xuất hiện rất nhiều tin tức. Tối nay vốn dõ là dạ tiệc mừng cho dự án mới của Hoàn Vũ, nếu như bị dính scandal thfi sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của Mộ tổng và khách sạn Hoàn Vũ, càng khiến cho mọi người có cái nhìn không tốt về công ty. Vì vậy, nếu có thể mong rằng Mộ tổng cố gắng dập tắt mọi chuyện tối nay.”



Mộ Dạ Bạch đứng thẳng dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh nhạt, đầy sự giễu cợt: “Những chuyện này không cần Cảnh phu nhân lo lắng, cô nên lo làm thế nào về nhà đối phó với chồng mình thì hơn.”



Từ “Cố tiểu thư” đổi lại thành “Cảnh phu nhân”, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng kéo ra xa.



Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói quả thật thừa thãi. Với sự tinh anh sáng suốt của Mộ Dạ Bạch, hiển nhiên đã sớm nghĩ đến những chuyện đó rồi.



“Vậy... tạm biệt.”



Nhìn khuôn mặt nhỏ bé bị nước nóng làm cho ửng hồng lên, Mộ Dạ Bạch không biết tại sao trong lòng nảy sinh một cảm giác nhoi nhói, đột nhiên nhằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, dưới ánh mắt kinh ngạc đó, cắn một cái đau điếng như để trả thù, không hề thương xót.



“A...” Cô đau rồi kêu lên kinh ngạc, muốn giằng ra, anh lại đưa tay đẩy cô ra, những lời lạnh lùng từ miệng thốt lên: “Đi đi! Lập tức đi khỏi tầm mắt tôi! Từ nay về sau cho dù cô có bị Cảnh Nam Kiêu hành hạ bỡn cợt vứt bỏ như thế nào tôi cũng không quan tâm nữa!”
“Chính là người cũng xuất hiện tại dạ tiệc tối nay, Tần Tư Lam.”



“Ồ, người đó à...” Trần Anh Hào như thể ngộ ra điều gì đó vậy, cúi đầu nói: “Cô Tần tiểu thư này cũng chỉ là mới quen Mộ tổng gần đây thôi, vì Tần tiểu thư luôn thuê riêng một căn phòng hạng tổng thống trong khách sạn Hoàn Vũ chúng tôi, cũng coi như là khách VIP, vì vậy Mộ tổng đặc biệt chú ý.”



Luôn thuê riêng căn phòng hạng tổng thống? Căn phòng đó chắc hẳn đều là hơi hướng của Cảnh Nam Kiêu.



Cố Thiên Tầm hiểu ra rồi gật đầu, “Vậy cho nên, Mộ tổng và Tần tiểu thư chỉ là quan hệ khách hàng thôi sao?”



Trần Anh Hào cười,: “Đúng là như vậy ạ.”



“Cảm ơn anh.” Cố Thiên Tầm gật đầu, “Trợ lý Trần, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào trước đây. Tạm biệt!”



Nói xong cô giơ tay chào rồi quay người bước vào căn biệt thự Cảnh gia.



Nếu như Tần Tư Lam và Mộ Dạ Bạch không có bất cứ quan hệ nào, vậy thì những lời mà Tần Tư Lam nói đó chỉ là để đả kích cô thôi sao?



Vậy cũng có thể hiểu được! Dù gì hai người cũng được xem là tình địch, cô ta đương nhiên không muốn mình vui vẻ hạnh phúc rồi.



Giống như Mộc Tây nói vậy, e rằng cô ta sớm đã biết cô và Cảnh Nam Kiêu là vợ chồng, chỉ là cố tình làm bộ thỏ non ngây thơ trước mặt Cảnh Nam Kiêu mà thôi! Tất nhiên là Cảnh Nam Kiêu tin sái cổ rồi.



Nhìn ánh đèn hắt ra từ sảnh lớn, cô hít vào một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần, mở cánh cửa hoa lệ đó ra.



Quả không ngoài dự kiến....



Trong đại sảnh, Trần Di và Cảnh Dao đang ngồi một phía, lửa giận đùng đùng, Cảnh Thanh Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, dáng vẻ đầy nghiêm nghị, trên gương mặt bị năm tháng hao mòn đó không hề nhìn thấy được bất cứ biểu hiện cảm xúc nào.



Nhìn thấy bố chồng, Cố Thiên Tầm có chút hối lỗi. Mặc dù cô và Mộ Dạ Bạch chưa từng xảy ra chuyện đó nhưng cô không thể không thừa nhận rằng mình đã bị dao động, cô cảm thấy không xứng đáng với sự tin tưởng mà bố chồng đã dành cho mình.



“Bố, mẹ.” Cô thay dép đi trong nhà bước vào, lên tiếng chào hỏi.