Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 88 : Chúc mừng cô, lại đắc sủng rồi!-part 2

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Thở ra nhẹ nhõm một cái, Cố Thiên Tầm vốn đang tâm trạng hứng khởi thì khi vừa bật màn hình máy tính lên, cả người cô bỗng đơ ra, đờ đẫn.



Không kiềm được nghĩ về lời nói của những người đó sáng nay.



Mộ Dạ Bạch...



Thật sự là có vị hôn thê sao?



Nhưng tối hôm qua anh ta vẫn còn nói rằng bên anh chưa từng có bất kỳ cô gái nào khác.



...........



Bầu trời đang trong xanh thì đến chiều lại bất ngờ đổ mưa. Những dòng nước mưa gõ tí tách lên ô cửa sổ, những âm thanh đó khiến người ta nghe mà cảm thấy buồn buồn. Dương Mộc Tây đưa phương án đến Hoàn Vũ, nhưng đi cả buổi chiều mà vẫn chưa thấy về. Cố Thiên Tầm biết được lý do tại sao. Quan hệ giữa cô ấy và Lam Tiêu e rằng không đơn giản có thể kể rõ ràng trong một chốc một lát được.



Đến giờ tan làm, cô thu dọn qua một chút rồi xách laptop cùng bước vào thang máy với các đồng nghiệp khác. Cho đến khi xuống đến cửa tòa nhà rồi mới thấy ngoài cửa cũng chen chúc nhiều người, mọi người đều buồn bực nhìn những dòng nước mưa tuôn rơi ngoài cửa sổ.



“Thật là bực mà, sáng nay rõ ràng trời còn đẹp như vậy, ai mà ngờ rằng lại đổ mưa, không mang ô rồi!”



“Chị Tâm Nhu hôm nay có lái xe đi làm không?” An Nhã hỏi.



“Không, sáng nay tắc đường ghê quá, lái xe rất mệt, nên tôi đi taxi đến đây.” Hà Tâm Nhu nói.



“Ôi, xem ra có bạn trai đúng là vẫn sướng hơn.” Bên ngoài kia có cô gái đang hạnh phúc dựa vào người bạn trai. Tuy rằng không có ô nhưng có người bạn trai thương xót cởi áo ra che lên đầu cô ấy, cảnh tượng ngọt ngào đó khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.



Cố Thiên Tầm ôm laptop trong lòng, đứng thừ người ra, nhìn cảnh tượng đó, tim bỗng quặn lại. Đến bao giờ mình mới có được một người xót thương như vậy chứ? Cô từng nghĩ Cảnh Nam Kiêu là người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời mình, người có thể che mưa chắn gió cho cô, nhưng sau hai năm kết hôn với anh ta rồi cô mới biết anh ta không những không che mưa chắn gió cho mình mà còn là người gây thêm sóng gió cho cuộc đời cô.



Trong lúc cô đang nghĩ thì điện thoại đột ngột vang lên. Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô thoáng giật mình. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.



“Alo.”



“Tan làm chưa?” Giọng Cảnh Nam Kiêu vang lên ở đầu bên kia, còn nghe thấy được cả tiếng còi xe rinh rinh, anh ta có vẻ đang bực dọc.



“Sao thế?” Cố Thiên Tầm hỏi.



“Hôm nay mưa to như vậy, chắc chắn cô không đem theo ô, tôi đến đón cô. Đợi tôi một lát, bây giờ đang tắc đường ở khu trung tâm.”



Cố Thiên Tầm đang định nói gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc Maybach đang chầm chậm tiến về phía tòa nhà, sau đó dừng lại trước ánh mắt tò mò của mọi người. Cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn cầm ô xuất hiện trước mặt cô.



Cách nhau bởi một màn mưa mờ mờ ảo ảo, Cố Thiên Tầm chỉ biết ngơ ngẩn ra nhìn người kia.




“Hôm nay anh về nhà à?” Đột nhiên nhớ ra, cô hỏi: “Không phải anh rất ít khi về đó à?”



“Ừm.” Mộ Dạ Bạch xoay vô lăng, mắt vẫn điềm tĩnh nhìn đằng trước, ung dung đáp: “Sau này sẽ thường xuyên về đó.”



“Tại sao vậy?” Cô buột miệng hỏi.



Ánh mắt anh từ từ chuyển sang, nhìn cô một cái rồi nói: “Đấy là nhà của tôi, tôi về ở còn cần lý do nữa à?”



“Coi như tôi chưa hỏi.” Cố Thiên Tầm mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Bên ngoài cửa sổ, mưa ngày càng lớn hơn, nhưng trong lòng cô lại vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh này mà cảm thấy ấm áp khác lạ. Cơn mưa lạnh lẽo trong tim dường như đột nhiên được một chiếc ô xuất hiện che mưa chắn gió cho cô một cách cẩn thận, vững chãi.



Tất cả mọi thứ đều đột nhiên trở nên tươi sáng, rạng ngời.



......



Dừng xe, Cố Thiên Tầm vừa mở cửa xe bước xuống thì đột nhiên kêu lên: “Chết rồi! Quên mất chưa mua công tắc không khí rồi!”



Mộ Dạ Bạch lên từ ghế sau xe một túi đồ, đóng cửa lại rồi huơ huơ trước mặt cô: “Đây”.



“Anh mua rồi à?” Cô vui mừng kên lên.



“Đi lên thôi.” Mộ Dạ Bạch cúi lưng, rất tự nhiên xách hộ cô chiếc túi đựng laptop, bước vào thang máy trước. Cố Thiên Tầm ngẩn người sau lưng anh một lúc rồi nhanh chóng bước vào theo.



“Mộ Dạ Bạch, trước đây anh từng có bạn gái chưa?”



Anh hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn cô: “Sao hả?”



“Đột nhiên cảm thấy, làm bạn gái anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Cô không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói.



Anh nhìn cô chăm chú, mắt anh vụt qua một tia sáng vui vẻ, đôi mắt đó như một vòng xoáy thần kỳ có thể dễ dàng hút hồn người khác vào trong đó, “Hay là cô tự mình trải nghiệm đi?”



Tim cô khẽ rung động.



Lời nói của anh chứa đầy sự dụ dỗ, gióng như bông hoa anh túc, cuốn chặt lấy trái tim cô, khiến cô suýt chút nữa siêu hồn lạc phách.



Cô trấn tĩnh lại, ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác, nhẹ giọng: “Đừng thả thính nữa, tôi mà trải nghiệm thật thì chẳng khác nào... vụng trộm!”