Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 35 : Do dự

Ngày đăng: 13:44 18/04/20


Đúng, chính là bản nhạc này bản nhạc mà anh đã dạy cô đàn trước đây.



Năm xưa khi cô nghe Thần Phong đàn, lúc đó cô vẫn chỉ là một đứa bé thơ ngây không hiểu sâu xa vào tình cảm.



Bây giờ cô đã trưởng thành, đã thấu hiểu cái gọi là tầm nhìn vô hạn.



Một bản nhạc hay không chỉ dừng lại ở chỗ nhịp điệu lưu loát hoặc tiếng nhạc hoà âm hay, cái thật sự đi sâu vào tận đáy lòng của người nghe chính là tình cảm sâu thẳm bất diệt trong bản nhạc, nó mang lại cho người nghe cảm xúc như hồn bay cực lạc chỉ có thể gửi gắm tâm linh vào tiếng nhạc vu vơ.



Thần Phong! anh đã trở về một Thần Phong ấm áp mà em biết trước đây.



Chung Hân ngồi một bên nhìn Thần Phong đến ngây cả người nét mặt say mê chìm đắm vào bản nhạc của anh tỏa ra mị lực thu hút tòan bộ tâm trí của cô.



- Ah um..........



Hứa Thừa Anh mang gương mặt bất đắc dĩ từ ngoài cửa chính đi vào, cất ngang tâm tình thoải mái của hai người.



Thật ra nếu chuyện không quan trọng Hứa Thừa Anh cũng không muốn quấy rầy đến Thần Phong và Chung Hân.



- Thần Tổng, công ty có chuyện gấp cần ngài đích thân xử lý.



Hứa Thừa Anh nhìn Thần Phong cung kính nói, ánh mắt xin lỗi quét ngang Chung Hân.



Hứa Thừa Anh biết rất hiếm có dịp Thần Phong lại dịu dàng ân cần đến Chung Hân, nhưng anh lại phá đám hai người.



Không biết vì sao khi nhìn vào Chung Hân, Hứa Thừa Anh lại có cảm giác anh có trách nhiệm phải che chở cho cô.



Thần Phong nghe Hứa Thừa Anh nói vậy liền xoay người nhìn Hứa Thừa Anh bằng ánh mắt tức giận.



Đột nhiên Thần Phong nhớ đến điều gì đó liền chuyển tầm mắt của mình vào Chung Hân lúc này đang ngồi bên cạnh.



Anh nhíu mày ánh mắt nghi ngờ quan sát Chung Hân.



Nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh không một tia kinh ngạc của Chung Hân khi nghe Hứa Thừa Anh gọi mình.



Thì ra cô ấy đã biết mình luôn ở bên cạnh cô ấy.



Trong lúc này cô giúp việc trên tay cầm một bó hoa hồng màu đỏ thật lớn bước vào.
- Thiếu gia......



Tiểu Thu quýnh quáng kêu lên, trong lòng sợ thiếu gia sẽ làm Thiếu Phu Nhân bị thương.



Thần Phong nhìn Tiểu Thu nhíu mày trợn mắt làm Tiểu Thu hoảng sợ lui mình về phía sau không dám nói gì thêm.



- Tôi phải khâm phục cô, đóng kịch một cách tài tình.



Kể cả Thần Phong tôi cũng bị cô quay vòng vòng như chong chóng.



Càng nghĩ Thần Phong càng thấy mình ngu ngốc bị cô lừa, vậy mà mấy tuần nay anh luôn vì cô mà lo lắng, luôn theo bên cạnh chăm sóc sợ cô không nhìn thấy tự làm mình bị thương.



- Không phải như anh nghĩ đâu, tôi mới vừa nhìn thấy lại vào sáng hôm nay.



Vừa rồi tôi định nói cho anh biết.......



Lời nói của Chung Hân nhỏ dần đi, bàn tay Thần Phong đang nắm chặt cổ tay cô càng siết chặt hơn, ánh mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào cô làm Chung Hân bối rối cụp mắt.



- Định cho tôi biết?



Hừ.....theo tôi thấy thì cô không hề có ý định nói với tôi.



Chung Hân nghe anh nói vậy không còn lời lẽ gì để biện bạch, đúng như lời Thần Phong nói cô thật sự đã do dự không biết có nên nói cho anh biết không.



Cô sợ anh sẽ bỏ mặc không quan tâm đến cô nữa.



Nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng của Chung Hân, Thần Phong biết ngay những gì mình nghĩ là đúng.



Cô thật không đáng nhận được sự quan tâm từ anh.



Thần Phong cảm thấy lòng tự tôn của mình bị Chung Hân đánh tan, cô khiến anh cảm thấy bẽ mặt trước mặt mọi người.



Thần Phong nâng tay lên muốn dán vào gương mặt trắng như tuyết của Chung Hân một bạt tai.



Chung Hân nhìn thấy bàn tay của Thần Phong từ trên không trung tiến đến gần gương mặt của mình, Chung Hân không hề lẫn tránh vì cô biết một người háo thắng với lòng tự trọng cao hơn hẳn người khác như Thần Phong, bị một người phụ nữ lừa dối sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, còn ở ngay trước mặt trợ lý tuỳ thân của anh.