Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa
Chương 42 : Người thần bí
Ngày đăng: 13:44 18/04/20
Tại một căn phòng VIP xa hoa trong khách sạn Phoenix (Phương Hoàng), một cô gái với mái tóc dài màu nâu, nhàn nhã cầm trên tay một ly rượu đỏ, ngồi trên lan can ngoài ban công.
Trên người cô là cái váy ngủ màu đen thật mỏng mái tóc dài phất phơ theo làn gió đêm lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn ra cảnh tượng hoành tráng của Thành Phố X dưới chân cô.
Một người đàn ông tuấn tú từ trong phòng bước ra ban công, áo chòang tắm màu trắng khoác trên người anh không hề làm giảm đi vẻ nam tính, ngược lại càng tôn lên sự hấp dẫn trên người anh.
Bước chân anh hơi khựng lại khi anh nhìn thấy con bươm bướm thật xinh đẹp thật mê ly, lúc ẩn lúc hiện dưới lớp đầm ngủ màu đen mỏng manh trên người cô.
Ánh mắt yêu thương không rời khỏi thân hình tuyệt mỹ của cô gái, anh bị dáng vẻ quyến rũ của cô làm cho say đắm, cô ngồi thật thoải mái, thanh thản trên tầng 120 như việc khoảng cách xa thăm thẳm giữ cô và mặt đất chẳng là gì cả.
- Em ngồi trên đó rất nguy hiểm.
Người đàn ông bước tới sau lưng cô gái, bàn tay thản nhiên choàng qua vòng eo thon gọn khoá chặt cô vào lòng.
Mùi hương quen thuộc bao bọc cô trong vòng tay cường tráng, cô gái hạnh phúc cong môi.
- Em rất thích cảm giác kích thích tự do tự tại, khi ở trên cao như thế này.
Cô gái với gương mặt lạnh lùng xoay đầu lại nhìn người đàn ông nói, bàn tay bất giác lắc lắc ly rượu đỏ trên tay, chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly xoay vòng theo hành động của cô, cuối cùng trở về sự phẳng lặng vốn dĩ của nó.
- Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em sự tự do tự tại mà em hằng mong ước.
Người đàn ông đặt cằm mình trên bờ vai mềm mại của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra cảnh tuyệt đẹp trước mặt.
- Có thể sao?
Cô gái nói với giọng đều đều, sự tự do đã không thuộc về cô từ lâu.
- Có thể!
Lời nói một trăm phần trăm khẳng định vang lên bên tai cô, người đàn ông nói xong liền khom xuống cắn nhẹ vào vành tai của cô gái.
Cô gái không hề cảm thấy vui vẻ vì lời nói của anh, phải anh có thể cho cô sự tự do mà cô đã không ngừng mơ ước, nhưng có thể sao?
Không phải vì tổ chức không buông tha cho cô, mà vì cô đã mang ơn của tổ chức của thủ lĩnh.
Cô là người trọng tình trọng nghĩa không phải nói quên là có thể quên đi tất cả.
-Em không cần lo, về phía Nam Ca cứ giao lại cho anh.
Người đàn ông dịu dàng đặt lên đầu cô một nụ hôn nhẹ, cặp mắt hơi khép lại hưởng thụ mùi hương dịu dàng tỏa ra từ mái tóc dài của cô.
Nghe Kim Chấn Huy nhắc đến thân thế của Chung Hân, trong lòng Hồ Điệp chợt hiện lên một nỗi buồn vô tận.
Ít ra Chung Hân còn có ba, còn cô cả ba lẫn mẹ cũng không còn.
Kim Chấn Huy cảm nhận được sự biến hoá trong thân thể của cô, bàn tay đang choàng qua eo cô bất giác siết chặt hơn.
- Bây giờ em đã có anh.
Hồ Điệp gật đầu, không ngờ anh lại hiểu rõ nội tâm của cô.
- À, em giúp anh một chuyện có được không?
- Có chuyện gì anh cứ nói.
Hồ Điệp ngẩng đầu lên nhìn anh, giữa hai người còn có việc nhờ vả nữa hay sao?
Kim Chấn Huy giống như đọc được lòng cô anh gật đầu lên tiếng.
- Anh muốn Thần Phong bị thương.
Chỉ cần Thần Phong bị thương đến lúc đó Chung Hân mới có thêm cơ hội để gần gũi và chăm sóc cho Thần Phong.
Hồ Điệp nhếch môi cười nguy hiểm nhìn anh.
- Anh chắc?
Em chỉ sợ mình sẽ lỡ tay giết chết em rể quý của anh.
- Em không có khả năng đó.
Kim Chấn Huy nhìn cô cười nói một cách hiển nhiên, bàn tay nghịch ngợm lướt trên đường cong quyến rũ của cô.
Hồ Điệp nhíu mày, ánh mắt hiện lên rõ sự không hài lòng với lời nói của anh.
- Em không có khả năng?
Hay mình đánh cược đi, nếu em giết được Thần Phong anh phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của em.
Còn nếu em không lấy được mạng của Thần Phong, anh muốn làm gì em cũng được.