Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 107 :

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Vì thái độ của Văn Minh lạnh như băng nên dù muốn Hồng Ngọc cũng không thể vứt sĩ diện của mình đi mà xông tới. Cô nàng này thật sự không hiểu nghĩ gì trong đầu, tấn công nam chính không được liền quay sang xoát cảm giác tồn tại bằng cách lôi kéo Hạ Lam nói chuyện.



Này, Hồng Ngọc xinh đẹp, cô đảm bảo bản thân không mắc chứng mất trí nhớ tạm thời đấy chứ? Sau hàng loạt chuyện và cả vụ kim cương kia mà cô vẫn đủ sức bắt chuyện với tôi.. Tôi thật sự sắp phục cô sát đất rồi đấy!



Mặt dày còn gấp mấy lần tường thành nữa!



"Nốt tuần này đi học trở lại rồi!" Hồng Ngọc rất tự nhiên và tốt bụng nhắcnhởHạ Lam, còn cẩn thận lấy điện thoại ra, mở giao diện web trường cho cô xem "Cậu đăng kí lớp chưa? Mấy hôm trước cậu mất số điện thoại nên chắc lớp trưởng chưa gửi tin nhắn thông báo được đâu nhỉ?"



"Cảm ơn!" Văn Minh giúp Hạ Lam đáp lời, thái độ chuyên nghiệp chẳng khác gì trợ lí cao cấp "Chuyện đi học năm tới của vợ tôi đều đã được sắp xếp ổn thoả!"



"..." Có sao?



Hạ Lam nửa ngẩn ngơ nửa ngạc nhiên nhìn lại Văn Minh một cái, mãi đến khi cậu gật đầu cam đoan mới thôi. Cô còn chẳng nhớ chuyện mình phải đến trường sau mấy tháng hè dài dằng dặc nói gì đến chuyện đăng kí lớp nhỏ nhặt gì đó? Thật ra trước đây khi còn ở thế giới cũ Hạ Lam cũng đến trường học đại học như bao người khác. Nhưng lúc đó cô là ai chứ? Muốn đi học liền có lịch sắp sẵn tận bàn, làm gì được trải qua cảm giác tự thân vào web đăng kí lớp? Thế nên khi xuyên qua đây, khi được hưởng thụ cảm giác sinhviênbìnhthường, Hạ Lam không biết mấy cái này là lẽ tất nhiên!



Cũng may có Văn Minh làm giúp.. Mà quái nhỉ, cậu ta giúp cô lo mấy cái này từ lúc nào vậy trời? Nhớ mấy ngày qua hai người chỉ suốt ngày dính lấy nhau, làm gì có thời gian xem xét máy tính điện thoại gì đó?



"Cậu có đăng kí chung lớp với mình không?" Hồng Ngọc thấy cậu trả lời như vậy, vẻ thất vọng và mất mát không giấu được trong mắt, nhưng sau đó rất nhanh liền bị nén lại. Hồng Ngọc không bắt chuyện với Văn Minh, cô biết thái độ của cậu lúc này chỉ có sự miễn cưỡng, nếu còn cố gắng tiếp tục, nhất định sẽ khiến cậu khó chịu. Nhưng còn một đoạn nữa mới đến chỗ lấy thẻ của Ngọc Thái, cứ để thời gian chết trôi đi thế này không phải tác phong của cô!



Phải tìm cách moi móc thông tin, nắm giữ thật nhiều sự thật.. Sau đó Hồng Ngọc sẽ nhờ Trần Duy sắp xếp cho cô gặp riêng Văn Minh, nhanh chóng hóa giải hiểu lầm giữa hai người. Chỉ cần gạt bỏ được chướng ngại là Hạ Lam này, mọi chuyện đều sẽ tốt.



"Nếu có thì thứ hai chúng ta sẽ học môn.."



"Y sĩ Hồng Ngọc!" Hạ Lam lên tiếng cắt ngang lời của nữ chính, vẻ mặt không mấy vui vẻ "Yêu cầu cô thực hiện đúng chức trách của bản thân! Tất cả những vấn đề ngoài lề không cần nhắc tới, chúng tôi không muốn trả lời!"



"Lên mặt gớm nhỉ?" Chưa đợi Hạ Lam nói hết câu, một kẻ bất lịch sự khác đã nhào tới bảo vệ nữ thần. Hạ Lam nhíu mày, sự khó chịu càng dấy lên mạnh mẽ.



Trịnh Văn Hóa!
"Bác sĩ ở TL vẫn thường xuyên gửi báo cáo cho cậu đúng không?"



"Ngày một xấu đi!" Văn Minh gật đầu, đôi mắt đen lay láy dường như bùng nổ "Hạ Lam, anh không muốn sau này bản thân trở thành như vậy!"



"Nói bậy gì đó?" Tự dưng nhắc đến vấn đề này là sao? Cậu ta nghĩ lung tung đi đâu vậy không biết? "Tập trung thăm bệnh đi, đừng suy diễn nữa!"



"Một người cũng không nguyện ý ở cạnh ông ấy.." Giọng nói của Văn Minh bị kéo xuống trầm đến cùng cực "..Đến cả anh cũng không hề muốn ở cạnh người ông này một chút nào!"



"..."



"Chiến thắng nhân sinh để làm gì? Cuối cùng trong tay một mảnh tình cảm cũng không hề có!"



"..."



"Đã hai kiếp người.. Kiếp nào anh cũng phải chứng kiến ông ấy đau đớn như vậy..."



Hạ Lam lần đầu tiên thấy cảm xúc trên người Văn Minh bùng nổ mãnh liệt đến như vậy. Mặc dù cậu vẫn giữ nét mặt bình thản, đôi mắt đen vẫn im như mặt biển không có sóng.. Nhưng giọng nói càng lúc càng trầm thấp đã tố cáo người này sắp sửa kiềm chế đến cực hạn mất rồi. Hai kiếp người đều chứng kiến điều ấy, và ở khoảng thời gian này Văn Minh đã cố gắng giảm bớt đau đớn cho ông Trịnh bằng cách đưa ra một chương trình thực nghiệm dành riêng cho ông nội. Đáng tiếc kết quả thu về lại không được giống như mong đợi, chuyện cậu ta không muốn nó xảy ra, cuối cùng vẫn có kết cục y như kiếp trước.



Trịnh Văn Minh ngốc!



Cố gắng đến như vậy còn nói cậu khôngmuốnởcạnhôngấy? Sinh lão bệnh tử là do ý trời, Hạ Lam thật sự phân vân xem bản thân có nên khuyên nhủ Văn Minh như vậy hay không..



Ngay lúc cô đưa tay đến, muốn ôm lấy Văn Minh mà an ủi thì cậu đột ngột ngẩng đầu. Vẻ mặt đầy nét trào phúng và giọng nói cao hẳn lên chất chứa mỉa mai: "Cũng là do ông ấy tự chuốc lấy, không thể trách ai.."



*Hi, cóaiđi noel vềchưanà??