Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 111 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Chuyện kiếp trước mắt Văn Minh mùthế nào Hạ Lam không được nghe hoàn chỉnh, bởi vì cậu ta không kể tường tận cho cô. Điều này dĩ nhiên khơi gợi được trong lòng Hạ Lam một sự tò mò nhất định. Cô bặm môi, thầm hạ quyết tâm ngày nào đó rảnh rỗi nhất định phải hỏi cho ra lẽ chuyện tình của hai người họ ở kiếp trước!
Ha ha!
Cô chỉ tò mò muốn biết!
Đúng vậy, cô tò mò..
Thôi được rồi, Hạ Lam có chút ghen tị được không? Con gái nghe nhắc đến "người yêu cũ của người yêu" mà không có chút thắc mắc nhất định nào mới đáng nghi đó!
Hai người cùng nhau xuống xe, Văn Minh vẫn giữ nguyên trạng thái giả ngốc, sóng đôi cùng Hạ Lam đi trong sân trường. Hôm nay là ngày sinh viên trở lại Hê Hê, bắt đầu buổi học đầu tiên của năm nên rất đông đúc. Không ít người trong số đó nhận ra Hạ Lam chính là nhân vật nữ trong scandal trước lúc nghỉ hè. Bọn họ không còn bàn tán công khai trước mặt cô nữa mà chuyển sang nói sau lưng. Cứ vừa rì rầm bàn tán, vừa chỉ trỏ tựa như Hạ Lam là khỉ trong sở thú, một vật mua nụ cười châm chọc cho người khác vậy.
Văn Minh mặc dù không nghe thấy đích xác nội dung cuộc nói chuyện của họ nhưng cũng biết những lời bàn này hướng vào ai, vào vấn đề gì. Đôi mắt đen của cậu sâu không thấy đáy, và bàn tay lớn lại càng xiết chặt tay Hạ Lam hơn. Tựa như muốn làm chỗ dựa cho cậu, lại giống như muốn bù đắp cho Hạ Lam chuyện gì đó.
Cô nhướn mày quan sát khuôn mặt đẹp của Văn Minh. Dưới ánh sáng ban ngày và chút nắng dịu cuối hè, làn da trắng nõn của cậu ta dường như phát ra ánh sáng, hấp dẫn người khác chú ý. Trái ngược với làn da bạch ngọc là một đôi kim cương đen lay láy đang nhìn về hướng vô định nào đó. Trong mắt là sự đấu tranh mãnh liệt của nhiều thứ cảm xúc không tên.
Văn Minh, sao cậu lại có thái độ này?
Lẽ nào suy đoán của cô là đúng? Cậu ta thật sự là người đứng phía sau tiếp tay Hồng Ngọc, để cô ta đẩy những ảnh và clip sếch kia cho mẹ con Văn Hóa?
"Bàn tán về mấy chuyện trước nghỉ hè đó mà!" Hạ Lam tốtbụnggiải thích, vừa nói vừa chú tâm quan sát thay đổi trên nét mặt của Văn Minh. Cậu vốn đang thoát tuyến, chạy theo suy nghĩ của mình liền bị câu nói này của Hạ Lam làm giật mình tỉnh lại. Sự nghiêm trọng trên mặt biến mất, thay vào đó là biểu cảm ngốc ngốc hết sức bình thường.
Đánh rắn động cỏ rồi!
Văn Minh cẩn thận như thế, chuyện cậu ta không muốn cô biết, cô đủ sức tìm ra sao?
"Đúng là đám người nhàm chán, suốt ngày chỉ biết đồn thổi lung tung!"
"Cũng không tính là lung tung!" Văn Minh cười ngốc, ngây thơ đáp lời "Nguyễn Hạ Lam trước kia có như vậy, đáng buồn chính là em lại phải chịu tội thay cô nàng!"
"Hmm.."
"Anh cảm thấy bất lực.." Bàn tay nào đó xiết thật mạnh, Văn Minh hạ mi mắt, chậm rãi nói từng lời "...Không thể bảo vệ được em trước đám đông.."
"Không phải.. Hôm nay đấu giải.." Thanh Tùng mãi mới hồi thần, dựa theo tay của cô nhóc đứng dậy "Đây là Khánh Linh, bọn tôi đang trong thời gian tìm hiểu! Cô ấy đã hai mươi tuổi rồi!"
"Oa, người yêu của anh Tùng thật xinh đẹp!" Hồng Ngọc không bắt chuyện được với Văn Minh đang giả ngốc. Cô bất lực theo Hạ Lam vào sân, lại nghe được tin sốc. Trời ạ, đúng là anh ta bỏ cô, chạy theo con nhãi xấu xí này! "Em ấy học khóa dưới sao?"
"Đúng.. Đúng vậy!" Thanh Tùng thấy Hồng Ngọc thì bối rối thấy rõ, vẻ mặt này dĩ nhiên bị Khánh Linh bắt trọn. Cô nhướn mày, thầm ghi nhớ nhan sắc của người trước mặt vào tâm trí "Hồng Ngọc, lâu rồi không gặp!"
"Haha.." Hồng Ngọc mất mát cười khẽ, đôi mắt đẹp ánh lên nỗi buồn không tên khiến ai nấy nhìn thấy cũng đau lòng "Lâu không liên lạc nữa! Anh Tùng có người yêu rồi liền quên luôn.. Bạn bè!"
"Đâu có.. Chỉ là anh.." Thanh Tùng gãi gãi đầu, quả bóng lăn đến chân cũng không có ý định nhặt lên "Anh.."
"Sợ không Khánh Linh?" Hạ Lam đột ngột cười lên, còn thân mật vỗ vai em gái nhỏ như đã quen từ lâu "Người của em nên giữ cho chặt, hiện tại nhiều kẻ muốn làm tiểu tam xen vào chuyện của người ta lắm!"
"Dạ, chị.."
"Thế nhé! Mọi người chơi vui vẻ, chồng tui chờ, tui phải đi!"
"Hạ Lam, cậu nói vậy là ý gì?" Hồng Ngọc bặm môi dưới, tủi thân chớp chớp mắt chất vấn "Hạ Lam.."
"Đúng đó! Hạ Lam, cô mau đứng lại! Biết vậy khi nãy tôi tung cho cô thêm mấy quả bóng mới phải!" Thanh Tùng nhìn khuôn mặt diễm lệ động lòng người này chịu ủy khuất, trái tim liền nhảy lên đau đớn. Anh vội vàng đến quên cả đau, nhanh chân tiến lên "Này! Nói chuyện cho xong rồi hãy đi!"
"Anh Tùng?" Một bàn tay nhỏ quen thuộc tóm lấy vạt áo của anh, níu anh lại một cách đầy chân thành "Sao tự dưng anh nổi cáu chứ?"
"Khánh Linh hả? Anh cũng không biết.."
"Kì lạ! Làm em sợ đó!"
"Xin lỗi! Anh xin lỗi!..."
"..."
Vậy là đôi nào vào đôi đó, chẳng còn ai đủ khả năng chú ý đến nữ chính còn đang đau lòng đứng như trời trồng giữa sân vận động nữa...