Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 120 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Văn Hóa nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải kí tên chuyển giao toàn bộ quyền cai quản Trịnh gia cho kẻ hắn vẫn luôn xem là tên ngốc.
Vậy.. Hết rồi?
Bao nhiêu công sức của hắn, bao nhiêu tâm huyết của hắn, bao nhiêu suy tính của hắn.. Đều chỉ là muối bỏ bể, com cóp cho cọp nó xơi?
Mặc dù không muốn nhưng Văn Hóa vẫn phải công nhận thằng khốn Trịnh Văn Minh này đã cao số, còn đủ tài.
Bị hắn hành hạ bao lâu, người nhà ghẻ lạnh, bệnh tật liên miên còn có thể trụ được tới lúc phẫu thuật thay tim. Và cả khi làm xong cuộc phẫu thuật bí mật đó, bị hắn ở trong bóng tối công kích cũng không hề nao núng, một cái lông cũng chẳng tổn thương..
Mọi người đều quay lưng, mẹ còn chết sớm ấy vậy mà thằng nhãi tí tuổi đầu đã có thể giả ngu giả ngốc. Thậm chí khả năng diễn còn siêu hơn ảnh đế, lừa gạt được toàn bộ mọi người, kể cả ông nội Trịnh tinh tường vô đối.
Nhưng nếu chỉ có thế thì mức độ cay cú trong lòng Văn Hóa đã chẳng cao thế này. Thằng ngốc ấy không những giấu giếm chuyện tự mình trưởng thành trong nhà họ Trịnh, còn tự mình gây dựng sự nghiệp, từ nơi nào đó kiếm được một khoản tiền kếch xù! Khoản tiền ấy vĩ đại đến mức nào hiển nhiên không cần bàn đến nữa. Có thể tùy ý ở trong bóng tối vung tiền ra mua sạch cổ phần cổ phiếu của Trịnh gia, còn đủ sức đá bay Văn Hóa không thương tiếc..
Mẹ kiếp!
Đúng là nuôi ong tay áo!
Cho nó ăn cho nó ở bao nhiêu năm, thế mà lúc này nó quay lại "cắn" mẹ con hắn một vố đau thế này đây!
Biết vậy từ lúc bố Trịnh có ý muốn ném thằng ngốc đó ra ngoài, Văn Hóa đã chẳng thèm nhờ Đào Nương xin cho nó ở lại. Mặc dù lúc ấy mục đích thật sự của hắn cũng chỉ là để có kẻ cho mình hành hạ, đánh đập. Nhưng đối với Văn Minh - một tên nhãi con ốm yếu không có chút sức lực còn bị bệnh tim - chẳng phải là ân huệ lớn sao?
Một chút nó cũng chẳng nhớ đến, ăn cháo đá bát đến thế là cùng!
Đập bút xuống bàn, nhanh chóng rời khỏi Trịnh gia. Văn Hóa biết lúc này sau lưng hắn khối kẻ đang cười vui ra mặt. Những tên cổ đông này sau khi hắn lên đều tỏ ra cầu cạnh, muốn phò trợ hắn củng cố Trịnh gia. Nhưng có ai không biết mục đích thật sự của chúng là gì? Lúc nào cũng mong mỏi hắn gặp sai lầm, sau đó vùi dập hắn, kéo tập đoàn này đi xuống thật sâu..
Hừ, đợi đến lúc ông đây giành lại được Trịnh gia thì cứ chờ! Lúc đó ông nhất định sẽ "thanh lý môn hộ" sạch sẽ, một tên cũng không để lại!
Nhưng muốn tranh giành tập đoàn, hắn phải có vốn trước đã. Hiện tại trong tay Văn Hóa chỉ có 10% cổ phần, 10% của Dung Dung và 5% của bố Trịnh. 10% đã bị Văn Minh cướp mất có lẽ hắn sẽ không lấy lại được, nhưng 15% kia hẳn rằng với khả năng của hắn sẽ cầm về một cách đơn giản. Dù sao bố và em gái hắn cũng không ưa kinh doanh, hơn nữa đều là những người yêu thương hắn, muốn chống lưng cho hắn.
Văn Hóa tự tin khẳng định, một khi hắn ra lời, cả hai người họ sẽ lập tức dâng cổ phần ra!
*
Thỏa mãn nghe ai đó "moahh moahh" liên tục vào tai nghe điện thoại. Văn Minh đợi Hạ Lam tức giận và xấu hổ cụp máy xuống mới ngọt ngào cất điện thoại đi. Mấy vị cổ đông trong phòng họp đều đã được "xử lý" xong xuôi và rời đi hết cả. Lúc này, ở đây chỉ có cậu cùng vài trợ lí thân thiết và vệ sĩ bảo vệ. Dù sao bên kia của Hạ Lam cũng có rất nhiều người, nếu cô ấy thật sự không ngoan ngoãn, dám nói dối cậu rời đến cửa hàng những người đó sẽ thông báo ngay cho cậu. Và nếu như cô ấy nói dối.. Văn Minh nhếch môi cười tà, khỏi phải nghĩ nữa, càng có cơ hội cho cậu tiến tới!
Vừa mới tiếp nhận tập đoàn nhưng công việc Văn Minh phải xử lý lại không quá nhiều. Thứ nhất là do tay cậu dài, vươn rất xa, nhân viên chủ chốt ở nơi này hầu như đã nằm dưới trướng Văn Minh cả. Thứ hai là vì đội ngũ trợ lý vô cùng chuyên nghiệp và tài năng của cậu. Ai nấy đều là tinh anh, trừ khi là chuyện đặc biệt quan trọng, nếu không, chẳng ai phiền đến sự nghỉ ngơi của "ông chủ nhỏ" làm gì.
Các vị cười Văn Minh chủ quan như vậy có ngày mất cả tập đoàn còn không hay biết? Đừng mơ! Chuyện đó có thể xảy ra với bất kì ai - trừ nam chính! Ai bảo cậu ta là con cưng của trời, có trong mình khả năng "hóa nguy thành an", lại giắt lưng cả đống bàn tay vàng sáng lấp lánh làm gì chứ? Chuyện Văn Minh chỉ lướt qua lập tức nắm rõ tình hình công ti, nghĩ ngay ra hướng giải quyết kịp thời, lại sở hữu đội ngũ trợ lý giỏi giang trung thành.. Là chuyện quá bình thường!
Yên tâm cất lại điện thoại vào túi áo vest, Văn Minh lắng nghe vài tin tức "thú vị" các trợ lý mới thu thập được. Chẳng hiểu vô tình, hữu ý thế nào, chuyện Trần Duy ăn cơm tù cũng đến được chỗ này! Nghe đến thông tin ấy Văn Minh thật sự không biết nên cười hay nên khóc đây. Đã cho anh ta cơ hội Đông Sơn tái khởi, ấy vậy mà người trợ lý cũ này lại không biết điều, đắc tội người ta để bị người ta trừng trị đến mức này.
Giao cấu với trẻ vị thành niên, chưa cần biết là tự nguyện hay không tự nguyện mức phát chắc chắn đã là ăn cơm tù vài năm. Đã vậy anh ta còn có một thân phận nổi khác chính là giảng viên. Một giảng viên vi phạm kỉ cương đạo đức không biết còn bị lên án mạnh mẽ đến đâu nữa.
Haizzz, xem ra khả năng quay trở lại của bạn Duy là rất thấp, thấp đến đáng thương. Cậu có nên nhân cơ hội này, đến xem anh ta một chút không nhỉ?
"Tổng giám đốc.." Một anh chàng trợ lý ưa náo nhiệt hỏi dò "Người này chẳng phải trợ lý cao cấp tiền nhiệm của cậu sao?"
"Đúng!" Văn Minh gật đầu, nhướn mày "Thế nào? Anh tò mò muốn biết anh ta có phải do tôi nhét vào đó không à?"
"Đâu có.." Trợ lý cười cười, mặc dù tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, nói một câu, hàm ý cả mười.. Nhưng anh thật sự chỉ đơn thuần muốn xem vui thôi mà! Ai chẳng biết cậu Minh xưa nay chỉ đánh vào kinh tế, không bao giờ dùng thủ đoạn bẩn thỉu chứ? "Tôi.."
"Tôi không đủ khả năng đâu!" Văn Minh đứng dậy, dứt khoát quyết định "Nhưng tôi cũng tò mò muốn biết vì sao anh ta vào được đó đấy! Này, dù sao chúng ta cũng rảnh, đến thăm anh ta chút đi!"
Ông mãnh!
Có ông là rảnh thôi! Chúng tôi còn đang bù đầu lên đây này!
Vậy là.. Với mức lương trả trước cao đến mức khiến người ta hoa mắt, đám người này dù muốn kháng nghị cũng không dám đưa ra miệng. Ai nấy vừa tất bật sắp xếp công việc, vừa chạy theo đảm bảo an toàn cho cậu chủ.
Phòng giam đâu phải nơi thích là đến chứ? Cậu Minh, rốt cuộc cậu học được tính cách tùy hứng này từ bao giờ?