Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 130 :

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Vừa bước chân qua cửa đã gặp phải cú sốc này khiến Đào Nương có chút trở tay không kịp. Bà cố trấn định nhưng những tiếng ì xèo, chỉ trỏ, những cái nhìn đầy mỉa mai của đám nhà giàu trong giới thượng lưu này đã thành công đánh gẫy toàn bộ lí trí của bà.



Chuyện gì đây?



Vì sao lại nói tôi như vậy?



Đào Nương có chút sợ hãi, hai tay đều run. Và sự run rẩy này càng mạnh mẽ khi bà nhìn thấy những tấm ảnh trên tay một người gần đó. Đây.. Đây chẳng phải hình của bà hay sao? Khi bà ở TL làm việcấy..



Còn nữa, ti vi nhà bà đang chiếu lại cảnh gì thế kia? Phòng bệnh quen thuộc, người bệnh quen thuộc, hành động lén lút tiêm thuốc quen thuộc..



Thế này là thế nào?



Mọi lần bà đều rất bí mật, không có ai đến gần cũng không có ai ở cạnh mới ra tay cơ mà? Lí gì lại bị quay lại?



Ô không.. Nhìn khung hình kiểu kia chỉ có thể là camera! Nhưng rõ ràng phòng bệnh ấy không có camera và máy nghe lén. Chính tay bà đã kiểm tra rất kĩ lưỡng, cũng đã nhờ người ta kiểm tra rồi.



"Khốn kiếp!" Bố Trịnh đứng ngay cạnh đó xiết tay nhào đến không hề nề hà tát cho Đào Nương một cú trời giáng "Đã định cho mày một cơ hội mày còn không biết hối cải? Giết bố tao, xem tao cho mày mọt gông thế nào?"



"Không.." Đào Nương bị tát đến choáng váng, bà lui lại hai bước, cố đứng vững lại. Phía sau Đào Nương khi nãy vốn có rất nhiều người nhưng nay ai nấy đều tản đi hết, một chỗ để bà tựa vào cũng không hề có.



Đưa mắt nhìn sang Văn Hóa, cậu con trai yêu quý của bà vẫn chôn chân tại chỗ không hề nhúc nhích. Đôi mắt hoa đào bình thường linh động, xinh đẹp nay trở nên thất thần vô hồn vô cùng, dường như không thể tin nổi vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình vậy.



Mẹ nó là kẻ giết người..



Đào Nương cười khẩy, phải rồi, không ngạc nhiên mới là lạ đấy!
Hay.. một người nào đó trong gia đình họ Trịnh có sở thích bệnh hoạn, ngầm đồng ý cho đám người này đến đây, thác loạn trong chính ngày mất của ông Trịnh?



Hàng loạt suy đoán táo bạo được đưa ra nhưng chẳng ai là người dám nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Cái mà họ thầm đồng ý với nhau chỉ là: chắc chắn sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Trịnh sẽ không còn tốt đẹp như trước kia nữa!



"Có chạy cũng không thoát đâu!" Cảnh sát trưởng hừ mũi nhảy đến, dùng tuyệt chiêu kéo rèm, tung một phát trùm lên cả mấy người đang khỏa thân đứng ở giữa nhà. Đám thanh thiếu niên này tự biết xấu hổ cũng không dám chạy nữa mà cùng nhau co kéo rèm cửa, che đi thân thể của mình "Giải hết đám trên kia xuống đi!"



"Sếp! Tới rồi!" Mấy vị cảnh sát hô lớn, sau đó rầm rầm áp tải người xuống. Ai nấy đều há hốc mồm, từ trên cầu thang tầng hai xuất hiện khoảng mười mấy thanh thiếu niên nữa, đứa nhóc nào cũng ăn mặc sexy, thậm chí có đứa còn không thèm mặc quần áo, diễn nguyên bộ nội y rách rưới mà chẳng hề xấu hổ. Mặt mũi chúng lờ đờ, biểu hiện giống như vẫn còn đang phê thuốc chưa tỉnh, miệng lảm nhảm những lời dâm tục gì đó, vừa nói vừa cười tựa người điên.



"Đám trẻ này không những sử dụng chất kích thích, còn dám quan hệ bừa bãi! Quả này không ở trại vài năm mới lạ!"



"Cậu Quốc! Cậu đã bị bắt vì tội tổ chức và buôn bán chất kích thích; giao cấu với trẻ vị thành niên.." Cảnh sát trưởng đi đến trước mặt một người, nhanh chóng xướng tên "..Mời cậu theo chúng tôi về đồn làm việc!"



"Đi thôi!"



"Giải hết lên xe!"



"Sếp! Có điện báo án.." Ngay khi cả đám người chuẩn bị quay đi, một nhân viên cảnh sát đột ngột đi tới, chỉ về phía Đào Nương "Người phụ nữ này là nghi phạm!"



"Tiến hành giấy tờ pháp lý sau đó bắt người đi!" Cảnh sát trưởng nhìn qua Đào Nương đang sững sờ một cái rồi quả quyết ra lệnh "Nhanh một chút! Đi!"



Ngay khi cảnh sát áp tải người chuẩn bị đi khuất, phía khách khứa bên kia đột ngột thì thầm, sau đó reo vang: "Này! Cô gái kia chẳng phải Dung Dung hay sao? Tiểu thư nhà họ Trịnh.. Nề nếp quá đi mất!"



* 1000 nămrồihông gặp mng, nhớ quáđimất 💕💕💕