Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 134 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Luật sư đến tìm gặp Dung Dung ngay sau khi cô nàng bị tống vào trại tạm giam. Lúc này thần trí Dung Dung đã thanh tỉnh không ít, nhưng sự hoảng loạn và nhục nhã vẫn quanh đi quẩn lại khiến cô trở nên thu mình, sợ hãi co vào một góc.
Anh Quốc cô vẫn tin và vẫn yêu lại là kẻ chủ mưu lừa bẫy cô, biến cô từ một tiểu thư danh giá, vạn người mơ ước trở thành một con đ* không hơn không kém.
Khốn nạn!
Ngày đó Dung Dung còn coi thằng khốn này như anh hùng của đời mình, hắn ta cứu cô, kéo cô chạy trốn, không thèm đền đáp, lạnh lùng với cô.. Tất cả những biểu hiện ấy thì ra không phải do Quốc kia là chính nhân quân tử gì đó, hoàn toàn là hắn ta diễn trò để lừa gạt cô mà thôi! Không chỉ cướp trái tim cô, đến cả thân thể này cũng bị hắn chà đạp dơ bẩn đến mức không ai chịu đựng nổi. Thùng chứa ma túy các loại, cả ngày chỉ nghĩ đến chổng mông kiếm tiền về cho hắn tiêu xài, làm thế nào để hắn vui vẻ..
Rẻ tiền thật!
Thứ gì đã khiến cho cô trở nên rẻ tiền đến mức đó? Để rồi giờ đây trước mặt cả giới thượng lưu bị mang tiếng là kẻ ăn chơi đồi trụy, thác loạn tập thể.. Khiến cho cả gia đình vì cô mà nhục nhã, vì cô mà vĩnh viễn không thể ngẩng đầu.
A, không!
Không phải chỉ có cô!
Hình như ngay sau khi Dung Dung bị giải đi mẹ cô cũng bị người ta áp tải lên xe. Dung Dung nhớ lại đôi mắt vụn vỡ của mẹ khi đó, đột nhiên cảm thấy trái tim đau như bị ai đó xé rách. Thời gian gần đây cô đối xử với bà thế nào chứ? Bà bận đến bù đầu vì muốn lo kiếm tiền cho anh em cô sung sướng, ấy vậy mà cô còn không biết thân phận, sa đà ăn chơi, ngày ngày tính kế lừa tiền bà ấy, bỏ học không cho bà ấy biết, còn xem đó như một cách trả thù Đào Nương..
"Suy nghĩ gì mà ác thế cô em?" Trong khu tạm giam vẫn còn vài người nữa, mấy người này đều là nữ, tuổi cũng chỉ tầm tầm cô hoặc hơn một đến hai mà thôi. Thế nhưng mặt ai nấy đều bày ra thái độ trơ với đời, hoàn toàn không xem việc vào tù này có gì to tát cả "Vào đây lần đầu à? Sẽ quen ngay thôi!"
"Con này nhìn tiểu thư gớm nhỉ?" Một người khác đang ngồi xổm trong góc nhìn qua, khinh thường nhổ một bãi nước bọt "Chắc là loại gái đứng đường mới vào nghề chứ gì? Làm sao bị bắt, đi khách à?"
"Liên.. Liên quan gì đến mấy người?" Dung Dung bị chọc vào tim đen có ý muốn nhảy xổ lên nhưng chợt nhận ra đây không phải ngoài kia, sau lưng cô cũng chẳng có gì hậu thuẫn nên không dám nữa. Giọng nói của Dung Dung có mấy phần mệt mỏi và miễn cưỡng khiến cho đám đàn chị tưởng cô khó chịu vì sự quan tâm của họ, ai nấy đều nhíu mày lườm qua "Tôi.. Tôi.."
"Câm mồm!" Người vừa nói nhanh chân nhào đến vả thẳng vào miệng Dung Dung, tiếng vang thật lớn và lực đạo siêu mạnh khiến mặt cô lệch hẳn về một phía, khóe miệng tanh ngòm.
Đây.. Đây là làm gì?
Cô còn chưa dám thể hiện thái độ đám người này đã ma cũ bắt nạt ma mới?
Khốn nạn!
Định dằn mặt? Thấy cô hiền liền lấn tới đấy à?
Dung Dung đưa mắt cầu cứu mấy vị cảnh quan phía ngoài song sắt, bọn họ dĩ nhiên thấy hết một màn này nhưng chẳng ai thèm động tay can ngăn. Dường như đây là việc vô cùng bình thường ở nơi này rồi ấy, ai vào cũng phải trải qua mà thôi..
"Bà hỏi tử tế còn không trả lời hẳn hoi, chỗ này là chỗ mày được vặn lại à con nhãi?"
"Cậu Hóa!" Đúng lúc cậu không còn chút kiên nhẫn nào nữa thì người kia quay lại. Anh ta vẫn cười, vẫn hòa nhã và bản mặt vẫn khiến người ta muốn đánh y như cũ.
Hắn xiết nắm tay, tự nhủ nếu như gã khốn này dám nói ra tin xấu, hắn nhất định sẽ tương cho gã vài cú tím mặt!
"Bên kia vừa có thông tin.. Chuyện của mẹ cậu đã được xác minh rồi, nên ngay bây giờ bà ấy sẽ bị chuyển trại!"
"Ngay bây giờ?" Văn Hóa đứng phắt dậy, muốn lao ra ngoài tìm mẹ nhưng không biết bà ở đâu nên đành dừng chân. Hắn bặm môi, xác minh thông tin, là xác minh cái gì mới được chứ? Chẳng lẽ là bà ấy đã tự mình nhận tội rồi nên mới như thế?
"Ở đâu? Mau đưa tôi đi!"
"Xe dừng ngoài trại, cậu ra đến nơi e rằng.."
Văn Hóa không thèm nghe người này dông dài, cũng bỏ qua luôn chuyện đánh cho anh ta vài cú. Hắn chạy thật nhanh, thật nhanh.. Chạy về phía cổng trại cách đó thật xa, mỗi một bước chân đều vô vọng như suy tính trong đầu hắn lúc này.
Bế tắc đến mức không có chút lối thoát nào cả.
Vì cái gì lại muốn cản chân hắn lại?
Vì cái gì mọi cố gắng của hắn đều bị vỡ tan?
Vì cái gì gia đình của hắn lại nát bét như vậy?
Vì cái gì?..
Rốt cuộc cũng không thể đuổi theo người, Văn Hóa dậm chân, đấm mạnh vào tường hòng làm tan sạch ấm ức trong lòng. Hắn biết những kẻ kia thấy hắn gặp khó khăn liền tìm cách gây khó dễ cho hắn. Chắc chắn ý của bọn chúng muốn ép đến tận tập đoàn, định chen chân vào để kiếm thêm chút lợi lộc..
Văn Hóa nhếch môi cười, cuối cùng vẫn lê thân trở về xe của mình. Nếu như đám người đó biết được lúc này hắn đã không còn là chủ tịch của Trịnh gia thì thế nào nhỉ? Không khéo chúng còn trèo lên đầu lên cổ hắn mà cưỡi ấy chứ. Đúng là đáng khinh!
Thôi tạm gác lại chuyện này, hắn chạy qua bên kia xem Dung Dung thế nào vậy. Con nhóc này không nghe lời hắn, chạy theo đám nhãi con láo toét kia để giờ rước nhục vào người thế này đây. Cũng may chỉ là "bị lôi kéo" và con nhóc vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên nên nếu gia đình đến đồn cảnh sát làm đơn xin bảo lãnh vẫn có thể đưa nó trở về.
Hắn dây dưa đến tận lúc này mới đến đồn đón Dung Dung là có lí do cả. Bình thường người nhà nói, dạy dỗ có khi con nhóc chẳng thèm nghe lời, nhưng nếu cho nó nếm thử mùi vị tù ngục một thời gian nhất định sẽ biết sợ ngay! Chút nữa hắn sẽ gặp nó, vừa đấm vừa xoa lôi nó trở về. Dù sao con nhóc cũng là đứa có bản chất tốt, lại luôn nghe lời hắn như vậy.. Văn Hóa vô cùng có lòng tin, chỉ cần bản thân cố gắng một chút Dung Dung sẽ quay đầu, trở lại làm cô em gái đáng yêu của hắn trước đây.
Còn nữa.. Trong tay Dung Dung vẫn nắm giữ 10% cổ phần Trịnh gia.. Có lẽ hắn nên..
Trong đầu Văn Hóa nảy ra đầy rẫy những suy tính và đường đi nước bước. Thế nhưng dù hắn có tính toán thế nào cũng không bằng một người đã sống những hai kiếp. Chính vì vậy nên khi Văn Hóa đến trại tạm giam tìm em gái, thứ mà hắn nhận được chỉ là thông tin cô đã được người ta bảo lãnh đi lâu rồi. Còn đi đâu.. Không ai hay biết..