Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 157 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Chết?
Anh trai cô đã chết rồi?
Trong lồng ngực Dung Dung như có thứ gì nghẹn ứ lại, đồ ăn ngon lành vừa chui vào dạ dày cũng muốn ào ra. Cô nén lại cơn buồn nôn và sự sợ hãi lạnh lẽo, run rẩy bấm đọc kĩ tít báo kia. Trên màn hình hiển thị giao diện quen thuộc, chứng tỏ tờ báo này rất đáng tin cậy và thường xuyên được cô vào xem, cập nhật tin tức. Sau mấy dòng tóm tắt lại sự việc diễn ra, phóng viên viết bài còn "tốt bụng" đăng lên mấy tấm hình chụp lại tại hiện trường.
Chiếc xe quen thuộc, hình dáng quen thuộc, chiếc điện thoại quen thuộc..
Văn Hóa!
Trịnh Văn Hóa!
Vì sao anh lại bỏ em đi thế này?
Dung Dung muốn bùng nổ, muốn khóc lớn, muốn gào to nỗi đau đang chất đầy trong lòng. Thế nhưng mặc cho cô có cố gắng ra sao cũng không tài nào phun ra được một chút âm thanh. Những tiếng a nhỏ nhặt vụn vỡ trong cổ họng, cô lập cập xua tay, lập tức những bát chén bằng sắt trên bàn ăn tung tóe xuống đất, loảng xoảng khóc than.
Anh ấy chết? Người thân thiết nhất của cô chết? Chỗ dựa lưng tốt nhất của cô chết?..
Không!
Anh ấy không thể chết được!
Tuyệt đối không thể!
Dung Dung cắn móng tay, tự dưng cảm thấy hoảng loạn cực kì. Sự căng thẳng kéo đến ùn ùn thúc đầy hàng trăm ngàn tế bào trong thân thể cô gào thét đòi dùng thuốc. Nén xuống cảm giác khó chịu này, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân khiến tâm trí Dung Dung đột ngột thanh tỉnh.
Khi nãy Văn Hóa vẫn còn bình thường, anh cô nói sẽ ra ngoài mua chút đồ gì đó cho cô. Nếu chỉ đi mua đồ bình thường thì cần ra khỏi bệnh viện ư? Cần uống rượu đến mức say bí tỉ rồi lái xe ư?.. Dĩ nhiên là không! Thế nên chắc chắn sau chuyện này còn gì đó khuất tất!
Rốt cuộc là sau khi anh ấy ra khỏi phòng đã gặp những ai, làm những gì? Chắc chắn chỉ cần điều tra ra chuyện này cô sẽ hiểu được tường tận nguyên nhân cái chết của Văn Hóa. Nhưng.. làm sao để nắm được thông tin đây? Hình như ngày trước cô có nghe mấy người trong giới thượng lưu nhắc đến cái tên MR.H. Người bí ẩn này cực kì giỏi trong việc đào bới thông tin, chỉ cần là chuyện đã từng xảy ra, nhất định anh ta sẽ nắm được một cách rõ ràng.
Phải rồi!
Cô cần đến tìm MR.H!
Cô nhất định phải tường tận cái chết của Văn Hóa, cô sẽ khiến cho kẻ đầu sỏ gây tội phải chịu trách nhiệm về chuyện này!
*
Không khí trong bệnh viện dĩ nhiên chẳng dễ chịu. Mặc dù từ lúc cô tỉnh lại đến giờ chưa phải đụng mặt Ngô Ngọc Thái lần nào, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô thoải mái hơn. Văn Minh dường như cũng hiểu chuyện này, thế nên sau khi cùng cô lay lắt mấy ngày ở TL, cậu đã quyết định cùng Hạ Lam trở về biệt thự Trịnh gia.
"Lần này không phải lại nhờ công của cậu.."
"Lại?" Văn Minh hơi giật mình, nói như thế, chuyện đó.. "Hạ Lam, em đã biết đồlà do anh để trong phòng cô ta?"
"Ừ!" Cô cũng chỉ buột miệng nói ra, không phải cố tình nhắc lại lỗi lầm của Văn Minh. Có trách, cũng chỉ nên trách cậu ta quá nhạy cảm mà thôi! "Biết lâu rồi!"
"Vì sao em không nói gì?" Văn Minh bặm môi, quả thật những điều cậu không hiểu ở Hạ Lam còn quá nhiều.. "Chẳng lẽ em không trách anh hủy hoại tương lai của em sao? Mặc dù lúc đó chúng ta chưa yêu nhau, nhưng đối xử như vậy với một cô gái vẫn là điều không thể chấp nhận.."
"Cậu biết nó không thể chấp nhận là được rồi!" Hạ Lam gật đầu, tự dưng cảm thấy không biết nên nói gì thêm. Văn Minh cũng đủ hối hận rồi, cả quãng thời gian trước cậu ta luôn thấp thỏm sợ cô biết được chuyện này do cậu ta gây ra. Hơn nữa còn phải cố gắng tạo cảm giác an toàn bằng cách đưa ra điều kiện khôngnhắclạichuyệngìtrongquákhứ, chứng tỏ sự dằn vặt cũng chẳng ít ỏi đâu.
Nếu lúc này cô vẫn còn cố trách cứ cậu ta thì không hay chút nào. Nhưng nếu không nói, tự dưng lại có cảm giác tội lỗi với thân thể và danh dự của Nguyễn HạLamnày.
"Văn Minh, cậu thấy mối quan hệ của chúng ta lúc này thế nào?"
"Anh thấy rất tốt!" Văn Minh đáp nhanh, gương mặt với nhưng thái độ day dứt không rõ ràng của Hạ Lam lọt vào mắt cậu, biến thành cái gai đâm sâu vào lòng cậu.
Cô ấy định làm gì?
Cô ấy muốn ra sao?
Không phải Hạ Lam tính buông bỏ đấy chứ? Nhưng lúc trước ở bệnh viện chính cô ấy đã nói không bao giờ có chuyện ấy cơ mà?..
"Hạ Lam, em muốn nói đến chuyện gì?"
Khốn kiếp!
Sau hôm nay nhất định Văn Minh sẽ đi tìm mấy chuyên gia về tâm lý phụ nữ. Cậu sẽ theo bọn họ học cho đến khi nào có thể hiểu tường tận về Hạ Lam mới thôi! Cứ suốt ngày day dứt đoán định thế này không vui chút nào cả!
"Cả tôi và cậu đều rất ghét mấy thứ mập mờ, vậy mà chúng ta lại đồng loạt trốn tránh chuyện này mấy ngày nay rồi.." Hạ Lam ừm một tiếng, nhanh chóng nói ra "..Cậu còn giấu tôi nhiều chuyện, bản thân tôi cũng không quá thành thật khi ở cạnh cậu.."
"..."
"Chúng ta đều biết điều này và vì một vài lí do mà không vạch trần đối phương.." Cô trầm giọng, đôi mắt đẹp không nhìn thẳng nữa "...Song hành với nó, niềm tin đặt ở người kia cũng không quá nhiều nên luôn phải lo lắng được mất thiệt hơn.."
"..."
"Cậu nói xem, nếu như vậy đây có còn là tình yêu nữa không?"