Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 164 :

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


* CẢNHBÁO: TYMYẾUĐỪNG ĐỌC CHƯƠNGNÀY!



CÒN NẾU CÓ THÌ ĐỌC XONG KHÔNG ĐƯỢC TÌM SU ĐÒI TÍNHSỔ, TRÁI TIM SUMONGMANH ÍU ĐÚI VÔCÙNG!!!



Văn Minh ngã đè lên Hạ Lam, sức nặng của một người đàn ông suýt soát mét chín dĩ nhiên không phải là ít. Mất đi chân trống, Hạ Lam vốn đứng không vững lập tức ngã ngửa ra phía sau, sóng soài trên nền cát ẩm.



"Văn.. Văn Minh?" Khoảnh khắc này dường như trôi qua rất chậm, ngay lúc cô cảm nhận được bàn tay mình chạm xuống cát, đôi mắt đen thẫm của Văn Minh cũng tới, đụng tới ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô "Cậu.. Cậu.."



"Em không sao là tốt rồi!" Văn Minh cắn môi, thì thầm vào tai cô.



Hai người dường như bị loại khỏi cuộc chơi ngay lập tức. Dung Dung vốn đang đuổi cùng giết tận khi nãy cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, chứ đừng nói gì đến người của cô ta ở bên kia. Có lẽ người của Văn Minh ngay khi thấy cậu bị người ta bắn đã dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong xuôi đám người đó rồi.



Xong cũng tốt.. Nhưng mà..



"Anh xin lỗi!"



"Xin lỗi!" Hạ Lam máy móc nhắc lại, trước mắt cô đột ngột nhòe đi. Văn Minh sẽ tự dưng ngã xuống sao? Tất nhiên là không!



Lúc đó cô đã chắc chắn đủ 100% mình bị phát súng kia của Dung Dung xuyên qua rồi. Ấy vậy mà không, lúc này cô vẫn ở đây, mặc dù đau nhức gì đó là không thể tránh khỏi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Máu không đổ quá nhiều, lại càng không có thêm lỗ hổng nào trên người do đạn bắn. Không phải cô ta run tay làm lệch đường đạn, chỉ là.. vết thương ấy đã trúng vào một người khác, một người trong lúc sinh tử không chút nề hà lao đến bên cạnh cô, tình nguyện đỡ cho cô một phát này.



Hạ Lam cũng từng đỡ đạn cho Văn Minh, nhưng lúc đó có thể so sánh với bây giờ sao? Khi ấy chính là do vòng quay số mệnh, nhân vật chính vĩnh viễn không thể chết, cô vấp chân nên mới khiên cưỡng đỡ cho Văn Minh. Còn cậu ấy bây giờ lại có thể vì cô mà không màng đến tính mạng bản thân.



Đáng sao?



Cô đáng để Văn Minh hi sinh đến thế sao?
Không đâu! Từ điển của cậu đã không còn từ này! Hoặc giả có, nhưng nhất định không dành cho cô ta!



Vậy thì rốt cuộc.. Cảm giác khó chịu này ở đâu mà ra?



"Em cứ yên tâm, chỗ đó vui thích hơn đi chết nhiều!"



"Vậy còn vụ tai nạn mà Dung Dung nói?" Hạ Lam tò mò thắc mắc, hôm trước Văn Minh đã nói rõ với cô sẽ không để Văn Hóa kia chết đơn giản. Có khi nào đây chỉ là hỏa mù nhằm mục đích bắtcócngười đi hay không? "Anh làm giả?"



"Để còn con cá nào bắt lọt lưới nốt!" Văn Minh gật đầu đùa giỡn, cũng mở cửa xe để Hạ Lam ngồi lên ghế phụ "Ai ngờ con cá này to quá, suýt chút nuốt cả hai chúng ta!"



"Ngốc nghếch!" Hạ Lam bĩu môi, cô tự thắt dây an toàn, nhìn Văn Minh ló đầu ra cửa kính dặn dò mấy người dọn dẹp hiện trường sau đó nhanh chóng cùng cô rời đi "Giờ anh muốn đi đâu?"



"Về nhà!" Văn Minh khởi động xe, chầm chận tăng ga sau đó phóng khỏi khu vực cồn cát. Kế hoạch tối nay cậu dày công chuẩn bị coi như đi tong mất rồi. Cơ mà thôi, vợ mình an toàn mới là điều tốt nhất! "Nhà của chúng ta!"



Chúng ta..



Hai tiếng nho nhỏ ấy vậy mà sức nặng chẳng hề nhỏ chút nào. Nghe giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của Văn Minh nói xong một câu ngọt ngào này, mọi sự khúc mắc trong lòng Hạ Lam dường như đều tan biến cả. Cô biết, sau sự việc vừa rồi, Văn Minh đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim còn đầy do dự của cô, khiến cô không thể không chìm đắm trong mê muội.



Nhà của chúng ta!



Trịnh Văn Minh..



Mỉm cười, Hạ Lam vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt hờ hững trên vô lăng của cậu, dịu giọng: "Chồng à, về nhà em nấu cơm cho anh!"