Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 189 :

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Hạ Lam đọc được tin nhắn kia đã là chuyện của ngày hôm sau. Chuỗi ngày ăn chơi trác táng cuối cùng cũng kết thúc, cô và Văn Minh tách nhau ra, mỗi người đi về một hướng. Cầm chiếc đồng hồ di vật của Mai Lan, Hạ Lam đến công ti của mình. Còn Văn Minh, cậu trở lại tập đoàn của cậu xử lý công việc tồn đọng mấy ngày qua.



Đoàn lưu diễn của công ti Hạ Lam không phải "áo gấm vinh quy" nhưng hiệu suất cũng rất khá. Rất nhiều hợp đồng nhỏ và vừa được thu về, lại thêm vài mối quan hệ được mở rộng với các công ti hoặc nhà thiết kế, ngôi sao vang danh thế giới. Có trong tay và lợi dụng được những mối quan hệ này, Hạ Lam không tin công ti của cô không phát triển!



Tin tức về vụ thừa kế trợ lý thông báo với Văn Minh tối qua vẫn chưa được đăng tải, nhưng bức hình hai người chụp ở Pháp ngày đó đã nổi danh. Vừa vào đến sảnh công ti, Hạ Lam đã bị một đám nhân viên vây quanh, nửa hâm mộ nửa ghen tị đưa cho cô xem tấm hình cô và Văn Minh thân mật đạt giải nhất hội thi nhiếp ảnh nghiệp dư toàn thế giới. Mỉm cười xua tay, người đoạt giải cũng không phải là cô, đâu có gì mà ghen tị với cô chứ? Nhưng nói thật, mình và ông xã nhà mình làm mẫu ảnh cũng được phết chứ đùa. Sau này nếu đói kém quá Hạ Lam nhất định rủ Văn Minh làm thêm nghề tay trái này kiếm thêm!



Ha ha, cơ mà đợi cơ hội đó chắc hơi bị lâu..



Kí vài sắclệnhthưởng nóng cho nhân viên đoàn lưu diễn Pa**s. Hạ Lam nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Si Tình trước. Nhưng cô Si Tình này không thèm nhấc máy, chỉ nhắn lại cho Hạ Lam một tin nói thời gian và địa điểm mà thôi. Cô cắn môi, vào email xem xét đám thông tin nửa vời Si Tình cung cấp, sau đó hạ quyết tâm, thôi thì cũng chỉ là một cuộc hẹn, cô sợ gì chứ?



Không có số điện thoại của Ngọc Thái nên Hạ Lam không có cách liên hệ trực tiếp với anh ta. Cô gọi lái xe riêng đưa mình đến thẳng TL, tới thẳng phòng viện trưởng tìm người. Cũng may gương mặt "vợ đại thiếu nhà họ Trịnh" đã quá quen thuộc với y tá bác sĩ nơi này, nếu không ngay khi cô xồng xộc xông vào đã bị bảo vệ đá ra khỏi cửa rồi!



"Bác sĩ Thái!" Hạ Lam lịch sự gõ cửa, theo như lời của y tá thì lúc này không có ca cấp cứu, cũng không họp hành gì. Nếu không có gì đột xuất thì đến 90% Ngọc Thái sẽ ở trong phòng này "Anh có ở đó không?"



"Ai vậy?" Giọng nói của người này có chút lãnh đạm, cũng không hề có dấu hiệu chân bước ra mở cửa tiếp khách. Hạ Lam nhún vai, nói ra tên của mình, bên trong im lặng một hơi sau đó chậm rãi "Mời vào!"



"Chào anh!" Gương mặt đã từng khiến mình mê đắm hiển hiện trước mắt lúc này chẳng thể đả động trái tim Hạ Lam được nữa. Cô mỉm cười, đứng tít phía ngoài nhỏ giọng "Bác sĩ Thái, chắc anh không có nhiều thời gian nên tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề!"



"Ồ vâng!" Ngọc Thái hơi ngẩn người, chưa đợi anh hỏi đã chủ động nói ra? Cô gái kì lạ này đang tính làm gì đây? Nhưng như vậy cũng tốt, vì anh chán ghét nhất chuyện phải đoán già đoán non, và hiện tại anh chẳng thể nào liên hệ được giữa anh và cô ta có cái gì cần gấp đến mức phải gặp mặt trực tiếp thế này.



Lẽ nào cô ta đoán ra được Mai Anh chính là Hồng Ngọc sau đó bắt người đi. Sau thời gian tra khảo, Mai Anh kia rất không ngoan mà phun ra tên kẻ chủ mưu là anh, vậy nên hôm nay cô ta đến đây, định dằn mặt anh?



Không đâu.. Nếu như thế, chiếu theo tính cách của Văn Minh kia hẳn phải ra tay diệt trừ anh ngay chứ không phải cho vợ đến đây đơn giản kiểu này đâu..



"Mời cô nói!"
"Biết thì sao mà không biết thì sao?"



"Không, chẳng sao cả!" Hạ Lam dứt khoát đáp lời "Chỉ là hôm trước ông ta gặp lại con trai của Mai Lan, kích động đến mức không nói thành lời, còn tiết lộ cho chúng tôi một bí mật vô cùng thú vị, anh muốn nghe không?"



"..."



"Mẹ Mai Lan chẳng hề yêu thương gì bố Trịnh, ngày đó là vì một đám em còn đang học hành lỡ dở mà phải gả đi.." Cô mỉm cười lễ phép, cũng khoát tay gọi người đến tính tiền "Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày đó bác sĩ Thái cũng còn đang du học ở nước ngoài thì phải?"



"..."



"Ai nha~ Người yêu cũ của mẹ Mai Lan liếc mắt cũng nhận ra Văn Minh là con ai.." Cô lắc ngón tay, lạnh giọng "Vậy mà người cậu ruột thịt này lại chẳng hay biết gì. Đáng tiếc.. Đáng tiếc.."



Trả xong tiền nước Hạ Lam liền đi, vừa lúc này Si Tình cũng gửi mail đến, là một nửa tài liệu còn lại. Cô vội vã mở ra xem, cũng nhận ra ngay Si Tình đang ở trong quán cafe này, theo dõi cuộc gặp của hai người từ đầu tới cuối. Nếu không theo dõi có thể chuẩn xác gửi nốt tài liệu thế sao trời? Chẳng hiểu cô nàng này muốn làm gì nữa đây? Hẹn người ra ngoài để ngắm chắc?



Hạ Lam lên chiếc xe riêng của mình, dù gì chuyện cũng không còn liên quan đến cô nữa, cô cũng chẳng muốn mất công đoán làm chi. Hoặc giả, cô có đoán, cũng đoán không được Si Tình muốn làm gì. Cả Hạ Lam và cả quán cafe này đều không có ai biết, vị bác sĩ đáng kính mới mấy phút trước còn hoạt bát nói cười, giờ này đã im lặng gục đầu xuống bàn. Vì này rất khuất lại khá tối nên không ai để ý đến anh ta, càng không ai biết, người con gái ngồi ở chiếc bàn cạnh đó đã di chuyển sang bên cạnh Ngọc Thái từ lúc nào.



Phải, người này chính là Si Tình.



Ngọc Thái, anh nghĩ thế là thoát được khỏi tôi sao?



Loại thuốc mê này hiệu lực cũng chỉ có mười mấy tiếng mà thôi. Bác sĩ đáng yêu của em, ngủ một giấc dài đi, tỉnh dậy, anh sẽ thấy cuộc đời của anh rẽ sang một trang khác.



Một trang dài thật dài, nhuốm đẫm màu sắc đen tối kì ảo..