Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 192 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Lại thêm một buổi chiều vô dụng, đôi tình nhân nào đó bận rộn yêu đương quên cả làm việc. Cũng may đã điều động được trợ lý và quản lý đắc lực trở về, nếu không tương lai công ti thật sự không dám nhìn thẳng.
Haha vâng, tác giả em chỉ đùa thôi, chứ nếu không mấy tập đoàn và công ti tổng giám đốc bận chút liền đi xuống thì báo chí mỗi ngày sẽ được đăng vài ba thông báo tuyên bố phá sản quá!
Vì không còn tâm trí làm việc nên đôi bạn trẻ quyết định nghỉ sớm. Sau khi thay đồ và tẩy trang xong xuôi, hai người cùng nhau đi xem phim rồi đi siêu thị, dự định nấu một bàn đồ ăn phong phú và lãng mạn. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngay khi tính tiền xong xuôi, chuẩn bị ra xe trở về thì Văn Minh nhận được cuộc gọi khẩn, yêu cầu cậu đến trụ sở giải quyết ngay lập tức. Dù muốn hay không Văn Minh cũng phải rời đi, thế nên Hạ Lam tiễn cậu bằng khuôn mặt tươi cười cực độ, hứa hẹn ngọt ngào rằng khi cậu trở về cô sẽ đón bằng một bữa tối thịnh soạn.
Hôn vợ yêu một cái, Văn Minh lên một chiếc xe khác rời đi, trong lòng chỉ hi vọng nhanh kết thúc công việc để trở về biệt thự Trịnh gia hú hí với vợ, ngược chết cẩu FA! Hạ Lam cũng lên xe, nhưng ngay khi ngồi lên xe cô mới chợt nhớ ra một vấn đề: điện thoại của cô không thấy đâu nữa!
Lúc thay quần áo điện thoại vẫn còn trong tay cô mà nhỉ, Hạ Lam nhớ rõ cả khi nhân viên chạy ra ngoài tìm gương cô còn dùng nó để soi lại mặt mình, để xem họ trang điểm cho cô trông như thế nào. Sau đó thì Văn Minh tới, hai người vứt bỏ toàn bộ chướng ngại lao vào nhau.. Vậy thì nhiều khả năng là cô bỏ quên trong phòng thay đồ rồi. Thở dài từ trách tính bất cẩn của bản thân, Hạ Lam yêu cầu tài xế quay xe, cho mình trở lại HL một chút. Lúc này đã quá giờ tan tầm nên bãi đỗ xe thưa vắng cực kì, đại sảnh và mấy phòng ban cũng đều đã khóa kĩ, chỉ còn lại bác bảo vệ vẫn còn trực ở đó. Hạ Lam thông báo một chút sau đó nhanh chóng đi về phía phòng thiết kế. Thật ra cô hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai lấy cũng chưa muộn. Hạ Lam vội vàng quay trở lại kiểu này không phải cô lo mất điện thoại, mà là do tối nay sẽ có một thông báo quan trọng gửi về từ nửa vòng trái đất, nếu cô không nhận được nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chuyện kinh doanh.
Khác với những nơi khác, cửa phòng này vẫn còn mở. Cánh cửa tinh xảo hờ hững khiến ánh sáng bên trong len lỏi ra hành lang vắng vẻ. Không có những âm thanh đùa giỡn thường ngày, cũng không có tiếng xì xào to nhỏ. Chẳng lẽ mấy cô nhân viên này về mà quên khóa cửa? Hư quá! Kiểu này phải phạt vì dám làm tổn thất cho công ti, lãng phí điện lưới quốc gia!
"Ô, cô vẫn còn ở đây?" Đẩy cánh cửa ra, người ngồi bên trong khiến Hạ Lam ngạc nhiên. Quản lý? Cô ấy vẫn ở lại, và đang tỉ mỉ làm gì đó với chiếc váy cưới được thiết kế riêng cho cô! "Sao vậy? Chiếc váy này có vấn đề?"
"Không hẳn.." Quản lý quay người, không có quá nhiều biểu cảm trên mặt. Từ lúc gặp và thuê cô ấy Hạ Lam đã bị ấn tượng bởi thái độ này của quản lý. Luôn luôn bình thản, làm việc cẩn trọng, chắc chắn và thông minh với cái đầu lạnh vô cùng. Đôi khi cô thật sự ngưỡng mộ cô ấy, cô ngần này tuổi đầu, trải qua cái chết cũng vài ba lượt.. Ấy vậy mà đôi lúc vẫn nông nổi vô cùng! "Chỉ là.."
"Sao thế?"
"Cô quay lại làm gì?" Quản lý không trả lời câu hỏi của cô, vặn ngược lại "Để quên đồ?"
"À ừ!" Hạ Lam gật đầu, đi thẳng vào phòng thay đồ phía trong. Quả nhiên điện thoại của cô vẫn nằm chỏng chơ trên bàn, ai oán trách cứ Hạ Lam quên mất nó. Cầm lấy đồ vật cần tìm, cô đi ra ngoài, không từ bỏ mà tiếp tục dò hỏi "Là sao? Còn chưa nói nữa kìa!"
"Cô đặt váy của nhà thiết kế T rồi đúng không?" Quản lý hơi ngập ngừng sau cũng vẫn quyết định nói ra "Hẳn là rất đẹp nhỉ, bà ấy chính là nhà thiết kế váy cưới nổi danh thế giới.."
"Văn Minh đặt khá lâu rồi, ngày mai nó mới về nên xấu đẹp thế nào tôi còn chưa biết!" Hạ Lam gật đầu xác nhận, chuyện quản lý và phòng thiết kế làm váy tặng cô đến hôm nay cô mới biết nên dĩ nhiên phải đặt váy sẵn rồi. Sao có thể để tới ngày kỉ niệm mới đi thuê tạm ở đâu được, dù gì Văn Minh cũng rất coi trọng dịp này "Sao vậy?"
"Không sao.." Quản lý không nói nữa, cũng không nhìn cô, chỉ chăm chăm tiếp tục sửa lại chiếc váy trước mắt.
Không khí trong phòng đột ngột rơi vào sự im lặng vô hạn, Hạ Lam tò mò nhìn người trước mặt, bỗng dưng hiểu ra một điều. Này.. Cô ấy nghĩ cô sẽ "bỏ rơi" chiếc váy này để mặc đồ Văn Minh tặng đúng không? Ha ha, đúng là còn chưa biết chiếc váy nào đẹp hơn chiếc váy nào, nhưng nguyên ý nghĩa của chiếc váy này cũng đủ để cô đưa đồ của nhà thiết kế T vào tủ!
Tấm chân tình của mọi người, Hạ Lam làm sao từ chối được chứ?
"Cô đừng nghĩ lung tung!" Hạ Lam mỉm cười trấn an, cũng phá vỡ sự im lặng nặng nề này "Đồ mọi người tặng tôi nhất định sẽ trân trọng, ngày kỉ niệm chiếc váy tôi mặc sẽ chỉ có thể là nó!"
"Thật sao?" Quản lý lạnh băng đột nhiên cười tươi, nụ cười tỏa sáng rạng rỡ còn hơn lúc trợ lý đeo nhẫn kết hôn cho cô. Hạ Lam có hơi ngây ngẩn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Nhất định là cô nhìn nhầm, chuyện này đúng là có chút vui vẻ, nhưng vui đến mức kia thì hình như hơi quá.. "Tốt rồi! Mọi người ở phòng thiết kế đã rất vất vả, bọn họ còn thứ xuyên đêm để làm cho xong, mỗi một chi tiết đều bỏ vào thật nhiều tâm huyết.. Hạ Lam, nếu cô chịu mặc nó thì quá tuyệt!"
"..."
"Khách sạn Bảo Bối đúng không? Ngày mai tôi sẽ đem váy tới sẵn phòng chờ!"
Rời khỏi công ti sau khi cùng quản lý nói mấy chuyện nhỏ nhặt trên trời dưới đất. Hạ Lam trở về nhà nấu cơm đợi Văn Minh trở lại. Hai người cùng nhau trải qua sinh hoạt như vợ chồng già, êm đềm vui vẻ. Trong lòng không nhịn được cùng nhau hướng về ngày mai, chỉ còn nốt ngày mai nữa thôi, lễ thành hôn của cả hai sẽ được tiến hành. Nghi thức quan trọng nhất gắn kết hai người với nhau, sau đó cả cô và cậu đều có thể buông lỏng toàn bộ cùng nắm tay đi đến cuối cuộc đời. Còn có thể.. sinh con..
"Em nói gì vậy?"
"Còn không đúng sao?" Khánh Linh nước mắt chảy tràn, tức giận xiết chặt tay mình, mấy bông hoa trên tay cô bị bóp tưởng như có thể nát ngay được "Tôi nhịn anh hơi nhiều rồi đấy, anh đừng tưởng được tôi thích là có thể coi thường tôi!"
"Anh coi thường em bao giờ?" Thanh Tùng nhíu mày, chuyện này sao lại xảy ra trước mặt Hạ Lam được chứ? Khánh Linh bình thường chẳng phải bình tĩnh lãnh đạm lắm à? Hôm nay bỗng dưng mất kiểm soát thế là thế nào? "Em bình tĩnh đi! Hoặc nếu muốn nổi điên thì cũng nên bỏ cái tay của em ra trước đã!"
"Tôi không bỏ đấy thì sao nào! Anh nghĩ anh nói gì tôi cũng nghe anh à?" Khánh Linh hừ lạnh, không nề hà kéo thêm phát nữa. Tức thì một tiếng tạchnhè nhẹ vang lên trong không gian nhỏ hẹp "Tôi không phải con rối của anh!"
"Em có vấn đề à?" Thanh Tùng hơi thiếu kiên nhẫn, đi tới kéo tay Khánh Linh ra. Ngày mai là lễ kỉ niệm ngày cưới của Hạ Lam, mặc dù anh không thích Văn Minh nhưng cũng không muốn làm hỏng bộ váy của cô ấy!
Tức thì hai người rơi vào thế giằng co, Văn Minh và Hạ Lam đứng ngay cạnh, một người hơi bối rối, một người lãnh đạm xem trò vui.
"Lại đây với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
"Khánh Linh em bình tĩnh chút, Thanh Tùng sai rồi, anh ta không nên đối xử với tình cảm của em như thế!" Hạ Lam nhẹ giọng xoa dịu, nhưng dường như sự xuất hiện của cô lúc này chỉ càng là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Chân váy hoa trong tay Khánh Linh và Thanh Tùng càng lúc càng bị kéo căng, có khả năng rách bất kì lúc nào.
Không ổn!
Cô phải cứu nó!
Nó vô tội!
"Thanh Tùng! Mau xin lỗi người ta trước đi! Người ta là con gái đó!"
"Vì sao chứ? Cứ là con gái liền muốn làm gì thì làm?" Thanh Tùng không nghe, trầm giọng "Khánh Linh! Đừng có ngang bướng! Văn Minh đã gọi bảo vệ rồi, cậu ta sẽ ném em ra ngoài đấy!"
"Ném thì ném tôi sợ à?" Khánh Linh cố chấp "Hôm nay tôi muốn nói rõ cho anh biết! Đào Thanh Tùng! Tôi sẽ bỏ rơi anh! Tôi sẽ không thèm theo đuổi anh nữa!"
"Hai người.." Bỏ váy tôi ra rồi nói tiếp được chứ?
Văn Minh mau làm gì đi! Họ sắp biến chỗ này thành bãi chiến trường rồi kìa!"
"Không thì thôi! Ai cần chứ!"
"Thanh Tùng ngu ngốc!"
Anh kéo tôi co, Hạ Lam ở giữa ngăn cản, vệ sĩ bên ngoài do Văn Minh gọi cũng tiến vào. Tất cả đều hướng về phía hai con người đang tranh cãi kia mà tiến tới. Nhưng đáng tiếc thay, có một số chuyện chính là nhân duyên trời định, ngay khi vệ sĩ đến được chỗ Thanh Tùng và Khánh Linh, đem hai người họ kéo về hai phía cũng là lúc.. một tiếng "xoẹt" thật lớn, thật dài.. vang vọng trong không gian.
Và trong lúc mọi người vẫn còn sững sờ, Văn Minh đột nhiên phát hiện ra một chuyện thú vị.