Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 197 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Văn Minh kể lại quá trình cho Hạ Lam, từ chuyện nhờ hai người Thanh Tùng và Khánh Linh mình mới phát hiện ra váy cưới có vấn đề thế nào cho đến việc thuê người làm giả bom, diễn kịch. Để cẩn thận cậu còn tỉ mỉ lấy máy rà bom mìn kiểm tra lại toàn bộ hội trường cưới một lần. Chủ nhân khách sạn Bảo Bối để đảm bảo an toàn cũng bí mật cài đặt ngay trong đêm một máy kiểm tra ở cửa ra vào. Ngay khi phát hiện vật thể lạ mọi thứ sẽ lập tức được tìm ra và giải quyết nhanh gọn.
Nhưng phải nói việc chuẩn bị đám cưới này Văn Minh tốn rất nhiều tâm sức nên ngoại trừ quả bom ở váy cưới ra hoàn toàn không còn thứ gì trở ngại nữa. Bởi đối tượng tình nghi quá nhiều, lại có khả năng là người quan trọng của trợ lý nên Văn Minh không manh động. Hơn nữa cậu còn tính nhân vụ việc này xử lý thêm vài thành phần bất hảo ở công ti thế nên.. hi sinh một chút để một mũi tên trúng hai đích!
Thật ra để đi đến quyết định chính mình phá ngày trọng đại của mình Văn Minh cũng phải tính toán lung lắm. Không chỉ cậu mong chờ ngày này mà Hạ Lam cũng rất háo hức. Nếu như nó bị phá chẳng phải cô sẽ buồn bã lắm hay sao? Vậy nên Văn Minh vừa thuê người cùng mình diễn kịch, vừa sắp xếp một màn tanglễthếkỉ, lại vừa tiến hành kế hoạch B so hot! Mọi thứ đều đúng với dự định của cậu, tanglễngu ngốc kia kết thúc trước 12h trưa, và để rồi..
"Đi chung với anh!" Văn Minh nháy mắt, kéo Hạ Lam đến thang máy, ấn nút tầng cao nhất "Hạ Lam, em không giận anh chứ?"
"Vì sao phải giận anh?" Cô không hỏi thêm, mặc kệ cậu muốn đưa mình đi tới đâu thì đi "Vì anh đã làm hỏng ngày lễ quan trọng nhất của chúng ta à?"
"..."
"Văn Minh, em biết nặng nhẹ mà!" Cô phì cười, vỗ vỗ vai cậu "Nếu anh không nhanh trí có lẽ lúc này thủ phạm đã ung dung ngồi cười trong bóng tối rồi!"
"Anh cũng không định xử lý triệt để cô ta.." Cậu nhướn mày, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, dịu dàng đưa lên miệng hôn nhẹ "..Hậu họa về sau em không sợ chứ?"
"Không sợ!" Bàn tay bị cậu nắm, đôi mắt bị cậu nhìn chằm chằm, Hạ Lam gật đầu, mỉm cười đầy tự tin mà nói "Em và anh đều không phải quả hồng mềm mặc người thích nắn kiểu gì thì nắn! Hơn nữa trợ lý sẽ quản chặt vợ mình, em tin chắc anh ta không muốn một sáng tỉnh giấc thành người đàn ông cô đơn đâu!"
"Đúng ý anh!"
"Mà này, Hạ Lam giả kia thế nào?" Hạ Lam nhớ lại lúc đó trên màn hình máu thịt bầy nhầy không khỏi giật mình. Thật đến mức khó tin, không phải đã chết thật chứ? Nhưng nếu nói chết, thì cách tay của Văn Minh văng ra lúc đó tính kiểu gì đây? "Cô ấy đâu rồi?"
"Xịn không?" Văn Minh đắc ý cười "Đó không phải người thường đâu, cô ấy nhìn thế nhưng là ảo thuật gia nổi danh thế giới, anh phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mời về làm diễn viên đóng thế cho em đấy!"
"Vậy là cái hình ảnh nổ banh xác gì đó đều là cô ấy làm ảo thuật?" Xác thật quá xịn! Giống đến mức khiến không một ai trong phòng cưới nghi ngờ! "Kì lạ quá, sau đó cô ấy biến đi đâu?"
"Nếu em muốn chút nữa anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Cậu gật đầu thần bí "Dù gì chút nữa cũng phải gặp cô ấy để thanh toán cát xê!"
"À còn nữa, sao khi nãy có những mấy quả bom nổ?" Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất. Tại đây nếu muốn lên sân thượng cả hai phải leo một cầu thang khá dài. Hai bên cầu thang quấn lụa đỏ cực kì xinh đẹp, hơn nữa cứ cách quãng lại điểm xuyết hoa tươi thơm ngát. Hạ Lam nhíu mày nghi hoặc, cô nhìn Văn Minh, cậu chỉ cười không nói "Anh bảo quản lý chỉ cài duy nhất một quả bom ở áo cưới thôi mà?"
"Anh gỡ bom thật ra rồi cài thêm những cái đó đấy, toàn là bom giả thôi mà!" Văn Minh nắm lấy tay cô, cẩn thận đưa Hạ Lam đi qua từng bậc cầu thang cao chót vót "Cho cô ta thắc mắc day dứt chết luôn!"
"Anh hư thật!"
"Hạ Lam.." Cánh cửa sân thượng bật mở, nơi này trải đầy thảm đỏ và hoa tươi. Phía xa còn đừng đỗ một chiếc khí cầu lái khá lớn, cánh cửa khí cầu hé mở, phía bên trong đột ngột tràn ra một rừng người. Văn Minh nửa quỳ gối, lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ đưa về phía cô "..Em có đồng ý ở cạnh người đàn ông hư này cả đời không?"
"Văn Minh.." Đoàn người rất nhanh đi về phía hai người, ai nấy đều vẽ trên môi nụ cười chúc phúc. Hạ Lam nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy "Em đồng ý! Mau đứng lên! Giúp em đeo nhẫn!"
Và hiện tại, Văn Minh sẽ biến cái hoàn toàn trong lời nói ấy trở thành hành động. Thứ hành động kết tinh đầy thiêng liêng của tình yêu và hôn nhân.
"..Anh thích em gọi anh như vậy!"
"Anh đừng manh động nhé!"
"Em muốn ngăn cản anh?" Cậu đứng dậy khỏi bồn tắm, thân hình tuyệt đẹp hiển lộ giữa thứ ánh sáng vàng mờ ảo. Những giọt nước tinh nghịch khe khẽ chạy trên làn da mượt mà. Hạ Lam nuốt nước bọt, không tự chủ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dưới, dưới nữa.. Chẹp, còn chưa đến chỗ cần đến đã bị Văn Minh bế bổng lên. Cậu tiến thằng về chiếc giường lớn trải đầy hoa hồng giữa phòng, cười như hoa nở "Muộn rồi vợ ơi! Giờ này trời có sập cũng không thể ngăn anh được!"
"Văn Minh ngốc nghếch!"
"Ừ, anh ngốc!"
"Một tên ngốc yêu em!"
"..."
Ánh sáng vẫn mờ ảo, hương hoa hồng vẫn dịu dàng. Trên chiếc giường lớn xa hoa hai thân thể giao hòa cùng những bản nhạc nhẹ nhàng, sự ngọt ngào lan tỏa khắp không gian.
Hạnh phúc sẽ vẫn ở nơi này, ngay trong trái tim anh và em.
Mãi mãi.
Kếtthúc 🔚
Tác giả có lời muốn nói:
1. Gáinàomuốncoithêmvề Hồng Ngọcvà quá khứ của Minhcacathìđợiphiênngoạicủatuinhé.
2. Hêhê, hạnhphúc thật sự!
Cuối cùng thì "Tổng tàingốc.." cũngend rồi, mịcóthểsậphốhoặc viết truyện khácngắnngắnrồi!
Cảmơncáctìnhyêurấtnhiều vì đãđồnghànhcùngmịtrong khoảng thời gian 1 năm dài đằng đẵngvừa qua. Yêucáctình yêu nhiềuvô hạnnnnnn 💕💕💕💕
À quên, nhớủnghộmịtiếptrongnhữngtruyệnsaunhéhíhí 😆😆😆