Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 199 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Từ nhỏ đến giờ, câu nói cậu nghe thấy nhiều nhất chính là: đáng thương!
Một đứa nhỏ đáng thương!
Tưởng rằng sinh ra trong gia tộc giàu có là ngon lành, thế nhưng thực chất lại là cái gì cũng không có!
Mang thân phận con trai lớn của nhà họ Trịnh, đại thiếu gia của dòng chính. Nếu chiếu theo kịch bản bình thường thì chỉ cần cậu không quá ngu ngốc, ngay khi qua mười tám sẽ được đến công ty làm việc. Thậm chí nếu may mắn còn có thể thừa kế tập đoàn của gia đình, làm một chủ tịch trẻ của Trịnh gia - một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước.
Nhưng số phận giống như thích trêu đùa Văn Minh, nó tước đoạt của cậu tất thảy. Vừa sinh ra mẹ đã mất, bố rước về vợ bé và con riêng. Cậu được chăm sóc bởi bảo mẫu đến từ nhà ngoại cùng sự quan tâm hời hợt của bố và ông nội. Vài năm sau, khi đứa nhóc thông minh này hiểu chuyện, trưởng thành sớm thì nhà ngoại - nhà họ Ngô tàn lụi. Bảo mẫu vốn dĩ yêu thương cậu cũng không có cách nào, bị mẹ kế của Văn Minh - Đào Nương bức ép, hãm hại phải về quê dưỡng lão. Văn Minh một mình lớn lên trong căn nhà rộng trống trải, không ai quan tâm cậu, cũng chẳng hề để ý xem cây cỏ dại này lớn lên thế nào.
Biết mẹ kế không ưa mình, hai đứa con riêng của bà ta là Văn Hóa và Dung Dung cũng không thích cậu nên Văn Minh cố gắng thu mình. Cậu đi nhẹ, nói khẽ, không trêu đùa, không chọc tức, không tranh đoạt bất kì thứ gì. Cậu biết cậu còn nhỏ yếu, nếu bị mẹ kế đá ra khỏi nhà nhất định sẽ không thể tự tồn tại được. Bố cậu là một kẻ bị sắc đẹp che mắt, hơn nữa ông ta cũng chẳng yêu mẹ cậu, thế nên không lí nào bố Trịnh lại dành nhiều tình thương cho một đứa nhóc luôn im lặng như Văn Minh. Ông nội vì không thể đào tạo bố Trịnh giỏi giang nên luôn bận rộn kinh doanh. Trịnh gia dưới tay ông trở nên phát đạt, ông nội là một người đàn ông thành đạt đầy uy quyền. Mặc dù ông xa cách nhưng Văn Minh luôn ngưỡng mộ ông, vô thức muốn tiến tới gần ông, muốn trở nên thành công giống như ông.
Một ngày đẹp trời nọ, trong bữa ăn tối với gia đình Văn Minh đột nhiên ngã quỵ. Bác sĩ riêng nói cho mọi người biết, đứa trẻ yếu ớt này có bệnh tim bẩm sinh, kiên trì đến tận bây giờ mới phát bệnh đã là rất giỏi. Bệnh này không thể chữa trị dứt điểm, nếu muốn khỏi, chỉ có thay tim mà thôi!
Văn Minh còn rất nhỏ, cậu không biết bệnh tim là gì. Nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của ông nội Trịnh và dáng vẻ đắc ý của mẹ kế, cậu biết cậu xong rồi!
Ngày hôm sau Văn Minh lẻn vào thư viện gia đình, tìm đọc sách về bệnh tình của mình. Cậu hơi hốt hoảng nhưng cố giữ cho mình bình tĩnh. Cảm xúc xấu ảnh hưởng không tốt đến cậu, thậm chí có khả năng khiến cậu chết đi. Vận động quá mạnh cũng không thể, làm việc nặng càng không.. Văn Minh phải làm gì? Cậu nên làm gì?
Trong lúc Văn Minh rối loạn nhất, ông nội thương hại cậu gọi cậu đến thư phòng. Cho cậu vài cuốn sách tranh đơn giản để dỗ cậu vui vẻ. Thật ra lúc này ông Trịnh vẫn chưa biết - đứa cháu trai lớn của ông bị mẹ kế cấm không cho đến trường, tất cả những gì cậu học được và đọc được đều là do bảo mẫu trước kia dạy dỗ. Bản tính thông minh, học một hiểu mười khiến Văn Minh nhớ hết mọi thứ. Sách vở trong nhà cũng không ít, thế nên dù không đến trường cậu cũng không phải loại ngu dốt.
Nhận sách của ông trong niềm vui sướng khó tả, Văn Minh non nớt thật sự hi vọng về một tương lai cậu có thể gần gũi với ông nội của mình. Nhưng không, sau đó ông nội Trịnh bận rộn với rất nhiều hợp đồng lớn, hoàn toàn không có thời gian về nhà. Trưởng bối đi, tiểu bối ở lại làm loạn. Văn Hóa và Dung Dung ra sức tìm cách khiêu khích, khiến cho Văn Minh tức chết. Chúng cướp đoạt đồ của cậu, xé rách quần áo của cậu, phá đồ đạc trong phòng của cậu.. Văn Minh chỉ biết im lặng nhẫn nhịn, nếu mách với bố nhất định ông sẽ cười khinh, để Đào Nương biết bà ta sẽ mắng chửi cậu là đồ vô dụng, đồ của mình không biết giữ, bị phá là đáng đời!
Sống trong nhà mình lại như ở chiến trường tàn khốc, đứa nhỏ Văn Minh dần chai lỳ tâm tính, khép mình lại không mở lòng với ai - trừ ông nội, người duy nhất trong nhà thi thoảng ban phát cho cậu chút tình thương.
Thời gian trôi nhanh lắm, thoáng chút đã tới năm cậu mười tám tuổi. Một ngày mùa xuân, ông nội dẫn về nhà một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn và tuyên bố: đây là ân nhân cứu mạng của ông. Tặng quà hậu hĩnh còn không nói, ông ra quyết định nếu cô gái này chọn một trong hai đứa cháu trai, ông sẽ trao quyền thừa kế cho đứa cháu đó. Vừa được vợ lại vừa được tài sản, đúng là một điều kiện đáng mơ ước. Văn Minh hiện tại không có gì trong tay, còn mang bệnh nặng trong người nên dĩ nhiên muốn được đến cơ hội này. Cậu tính toán tìm gặp cô gái kia làm một giao dịch hôn nhân, nhưng giống như bao năm nay, Đào Nương canh giữ thật chặt, không cho cậu ra ngoài nửa bước!
Bà ta luôn như thế, cấm cản, không cho phép Văn Minh học hành. Hoặc nếu có gia sư luôn là loại gia sư muốn chọc cậu chết. Văn Minh căm ghét người này, khi biết bà ta cướp chồng của mẹ cậu, hãm hại mẹ cậu cậu lại càng hận hơn. Nhưng chống lưng của Đào Nương là bố Trịnh, cậu không thể làm gì, cũng không thể cáo trạng với ông nội. Đi một bước cũng khó, thân thể lại yếu đuối không cho phép Văn Minh chống cự lại cả đám bảo an được Đào Nương sắp xếp quanh mình. Cậu lâm vào bối rối, lại lo lắng Văn Hóa cưới được người xong bản thân sẽ không còn cơ hội.
Cuối cùng ngày cô gái kia đưa ra quyết định cũng đến. Văn Minh nhìn Văn Hóa đầy tự tin đứng ở bên kia, trong lòng gần như chết lặng. Nhưng điều cậu không ngờ lại xảy ra: Hạ Lam - cô gái cứu ông nội - lại đưa tay về phía cậu, mỉm cười nói rằng cô chọn cậu! Giây phút đó Văn Minh tưởng như cậu gặp được thiên sứ, rốt cuộc có một người quan tâm đến cậu, mặc dù cậu chẳng có gì trong tay!
Cơ mà trên trời lấy đâu ra bánh có nhân rơi rớt như thế, những ngày sau đó Văn Minh mới biết được dụng ý thật sự khi Hạ Lam kết hôn với mình. Cô gái này vốn là trẻ mồ côi, vốn dĩ nghèo khổ nay ngợp trong vàng son lập tức bị mê đảo. Lại thêm Văn Hóa kia miệng lưỡi ngọt ngào, khiến Hạ Lam si mê hắn ta, mờ mịt làm quân cờ cho hắn. Đáng lẽ Văn Hóa hoàn toàn có thể kết hôn với Hạ Lam làm tập đoàn Trịnh gia rơi vào tay mình. Nhưng bên cạnh Hạ Lam có một cô gái - Hồng Ngọc - cô gái này mới chân chính là người Văn Hóa kia yêu thích nên hắn ta đành đi đường vòng. Làm Hạ Lam kết hôn với cậu, nhưng nắm giữ cô ta trong tay, lợi dụng cô ta để đến tập đoàn làm việc. Lấy cớ cậu không được học hành, cần tu dưỡng nhiều hơn mà nghiễm nhiên cùng "chị dâu" đi tới công ty, đi tới quán bar, tới các loại tiệc tùng, thậm chí là lên cả giường!
Văn Minh biết hết thảy, ông nội cũng không phải không hay, nhưng ông chọn lựa im lặng.
Nếu đã định im lặng, vì sao còn ra điều kiện kia? Ngay từ đầu trao quyền cho Văn Hóa, đừng khiến cậu phải đội nón xanh, cũng đừng làm cho cậu hi vọng có hơn không?
Văn Minh dùng hết các cách mới có thể đến xin ông cho mình đi học, nhưng ông nội lại chần chừ không rõ ràng, sau đó yều cầu cậu ra ngoài để mình sắp xếp. Sự thất vọng dâng tràn trong lòng Văn Minh, cậu buồn bã bỏ ra vườn nhà. Đúng lúc này, Hồng Ngọc xuất hiện an ủi cậu, còn nói sẽ xin phép làm bảo mẫu chăm sóc cho cậu. Trải qua chuyện nhìn nhầm Hạ Lam, Văn Minh không quá tin tưởng Hồng Ngọc. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ở chung với nhau lâu như vậy không giống nhau mới là lạ!
Đôi mắt cậu vẫn mở trừng trừng, trái tim cậu vẫn đau cực độ.
Không cam lòng!
Cậu tuyệt đối không cam lòng!
Vì sao kẻ ác được sung sướng còn cậu lại phải chịu cảnh cơ cực khổ sở thế này?
Bất công!
Ông trời quá mức bất công!
Oán hận ngùn ngụt khiến tròng mắt Văn Minh biến đen sẫm. Mấy kẻ được Văn Hóa thuê giết Văn Minh kéo xác cậu ném xuống biển. Bọn chúng nhìn thấy được đôi mắt đen sẫm oán độc đó của cậu, mà chẳng hề nhìn được linh hồn Văn Minh bị trời cao hút lên, thả đến một khoảng không xa xôi nào đó.
Ở khoảng không ấy, Văn Minh tưởng như đã chết đột ngột bừng mở mắt. Cậu ngạc nhiên, cậu thất thần, cậu không cho là thật.. nhưng đúng là như vậy, ông trời công bằng trả lại cho Văn Minh một kiếp sống thứ hai.
Cậu trọng sinh rồi!
*
Vi Tịnh Nhi thỏa mãn gấp máy tính lại, rốt cuộc cũng viết xong tập một, có thể nghỉ ngơi được rồi! Phía bên kia Đại Thần dường như cũng đã xong việc, anh nhìn về phía cô, mỉm cười hòa ái.
"Cục cưng, em viết cái gì thế?"
"Trợ lý Kim Huệ đang cãi nhau với chồng.." Tịnh Nhi bĩu môi kể tội "..thế nên chị ấy yêu cầu em thay đổi phong cách, phải viết cái gì thật kích thích, thật ngược nam, thật đau đớn, đã thế tên nhân vật chính còn phải là tên chồng chị ấy: Văn Minh.."
"Thế nên?" Đại Thần cười như không có chuyện gì nhưng trong lòng đã băng giá. Sau này anh phải cẩn thận, không chọc tức vợ yêu mới được. Nếu không nhỡ đâu cô ấy tức lên, chả ai biết mấy ngày sau trên văn đàn sẽ xuất hiện cái gì đâu. Một tiểu thuyết với nam chính tên Đại Thần và rất sợ ma chẳng hạn..
"Nên em quyết định viết cái này.. Chồng à, anh đọc không? Đảm bảo hay lắm!"
"Vẫn là thôi đi!" Ấn tượng ban đầu của Đại Thần khi đọc truyện của Tịnh Nhi quá sâu sắc, anh không muốn nhớ lại đâu! Tam quan đổ nát khó xây lại lắm! "Vợ, qua đây anh ôm ngủ nào!"
"A khoan.." Tịnh Nhi mở máy, hoàn thành nốt bộ truyện "Namphụ! Theoemvềnhà!" của cô "Em phải đưa tên truyện mới viết này vào đây mới được, xem nào, lấy tên "Tổng tàingốc nghếch củanhàai?" đi! Ha ha, truyện bán chạy nhất, tác giả tài năng.. Em PR quá siêu luôn nhé!.."
* Cóai nhớ bạnNhitrongNgườiđẹpthẩmmỹkhôngnè? Hihi, bạnấylàtác giả tàinăng đó nhaaaa 🎵🎵🎵