Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 28 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
Việc mọi người đoán được hay không không quan trọng, quan trọng là lúc này nữ chính nữ phụ vẫn chưa được biết bí mật đó. Hai người nắm tay nhau tình cảm hết sức tiến tới nhà vệ sinh, vui vẻ nói vài chuyện vu vơ con gái.
"Hạ Lam, mai chúng ta phải tới trường đấy!" Hồng Ngọc mở cửa phòng vệ sinh, nơi này ngoài hai người hoàn toàn không còn ai khác "Mai là ngày nộp bài thuyết trình và trình bày trước lớp!"
"Nhanh vậy à?" Hạ Lam tiến đến mấy bồn rửa tay sáng bóng, cô tháo dây để mặt nạ sang bên, giải thoát cho nửa khuôn mặt xinh đẹp của mình "Mình còn chưa kịp chuẩn bị gì hết!"
"Hôm chủ nhật mình có gọi cậu đi làm thực hành để quay, nhưng cậu bận gì đó.." Hồng Ngọc cũng học theo cô, tháo mặt nạ để lên trên mặt bồn. Khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức hiển lộ. Hạ Lam nửa giây trước còn hạnh phích vì mình xinh, nửa giây sau liền hận không thể tự nuốt lưỡi!
Xem đi, đây mới là kinh diễm tột bậc đây này!
Nữ chính người ta có hào quang vạn trượng, một nữ phụ tầm thường như cô tính là gì?
Cũng may Hạ Lam thiên về quan tâm đầu óc, nếu không nhất định sẽ bị cái túi da này làm cho ghen tị chết mất. Hi hi..
"Hình như là tìm địa điểm mở cửa hàng.. Cậu muốn mở cửa hàng gì hả?"
"Không có gì!" Hạ Lam cười cho qua, xua tay không muốn nhắc đến chủ đề này "Mình đã nói cậu cứ tìm bạn khác vào nhóm đi mà, công sức của cậu mình cũng không muốn chiếm!"
"Nói cái gì vậy đồ ngốc này?" Hồng Ngọc không vui gõ cho cô một phát vào lưng "Chúng ta là bạn thân! Bạn thân kia mà!"
"Vậy à?" Ra cô vẫn nhớ hai từ bạn thân này đấy!
Nếu thế thì đừng cướp hàng của tôi nữa chăm lo công lược nam chính Văn Minh đi! Kìa, hôm nay cậu ta đã trở lại rồi kìa, còn xuất hiện ở bữa tiệc nữa chứ. Theo định luật nam nữ chính, có khi nào chút nữa hai người họ sẽ vô ý gặp nhau, va vào nhau, này nọ với nhau.. và rồi tình cảm nảy sinh như thác lũ hay không?
Ừ, tốt nhất là nên như thế!
Ngô Ngọc Thái, vì bề ngoài kinh diễm của anh, tôi quyết định sẽ đưa tay vớt anh khỏi cái rổ nam phụ!
"Cậu.. Trách mình?" Hồng Ngọc buông tay xuống, đôi mắt đã lại đỏ hoe như thỏ con "Hạ Lam, còn không phải do cậu tránh mặt mình, nếu không mình mất công đi theo Văn Hóa tới đây làm gì chứ?"
"Đây là bạn nhảy của tôi!" Ông nội Trịnh mỉm cười khách sáo cướp Hạ Lam từ tay Văn Minh "Cậu không thể động thủ được đâu!"
"Ông Trịnh!" Văn Minh vô tội giơ hai tay lên cao "Người là của ông, có cho thêm mười lá gan cháu cũng không dám cướp!"
"Cậu đáo để lắm đấy!" Ông nội tươi tỉnh vỗ vỗ vai người phía sau Hạ Lam, sau đó cúi người lịch sự đưa tay ra với cô.
Hạ Lam ấy à, lúc này chắc chắn đang ngây ra rồi!
Mẹ kiếp, có thể không cần ngu người thế không? Cháu trai ông đấy! Cháu ruột của ông đấy! Tại sao đeo một cái mặt nạ lên ông liền không nhận ra? Cả thế giới này điên hết rồi!
Ân bi lít ây bồ!!
"Tự tìm bạn nhảy của mình đi nhóc, nhạc đã bắt đầu!"
Hạ Lam nhanh chóng xoay người trong những bước nhảy điêu luyện. Cô và ông nội Trịnh tuy không nói với nhau nửa lời nhưng từng bước chân, cái xoay người, cách ngoảnh mặt.. đều vô cùng phối hợp. Chỉ trong vài ba lượt, cả hai đã vô tình trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. Thậm chí có vài đôi xung quanh vì kinh diễm mà ngưng nhảy, lui hẳn về phía sau để hai người tùy ý xoay vần..
Chân không run, tim không đập loạn.
Sân khấu quen thuộc này vốn dành cho cô, ánh đèn chói mắt này chính là để chiếu đến cô.
Văn Minh chăm chú nhìn người con gái ấy tự tin nhảy trên sàn, tất cả mọi người đều không nhịn được bị cô cuốn hút. Chẳng biết vì lí do gì, đôi mắt đen sậm của cậu liền tối sầm lại. Ngay khi điệu nhảy kết thúc, lúc Hạ Lam rời đi uống nước, còn ông nội bị ép bắt cặp với một người khác, cậu đã lao tới, kéo cô chạy như bay về phía màn đêm.
Đi!
Đi thôi!
Tới nơi nào đó cô không thể phát sáng được nữa! Hoặc nếu có.. cũng chỉ tôi mới đủ thẩm quyền ngắm nhìn!