Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 35 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
Hai người dùng xong tráng miệng lập tức lên đường đi tiếp. Hạ Lam lăn ra ghế sau, thoải mái tháo đệm ngủ ngon lành. Văn Minh không cản cô, cũng không phá giấc ngủ của cô, cứ yên tĩnh như vậy lái xe cả mấy trăm km.
Lúc Hạ Lam lơ mơ tỉnh lại, đã thấy siêu xe của Văn Minh đánh vào một gara lớn. Trong gara này cũng đầy nhóc những chiếc xe xịn với giá trị vài chục con số không. Người bình thường mê xe nếu sờ một cái thôi cũng thấy thỏa mãn suốt đời!
Cậu ta tắt máy, chậm rãi nhoài người về phía sau dùng hai tay véo lấy hai bên má cô, lạnh giọng nén cười: "Dậy ngay! Heo lười!"
"Cậu nói ai?" Hạ Lam gầm gừ, xe dù tốt đến mấy cũng không bằng được giường. Ngủ trên này thời gian lâu khiến mấy đốt xương của Hạ Lam nhức nhối, cô vừa ngồi dậy một cái, chúng lập tức thi nhau răng rắc kêu lên "Ăn ngủ đúng giờ là quy chuẩn đánh giá con người điều độ hiểu chửa?"
"Ồ, đúng giờ?" Cậu ta buông tha hai má cô, bước xuống khỏi xe "Ngủ trưa bốn năm tiếng tính là đúng giờ! Cô khoa học quá cơ!"
"Ghen tị!"
Hạ Lam bĩu môi nhận xét, sau đó cũng bước xuống khỏi xe, theo chân Văn Minh ra ngoài. Chỗ này là một biệt viện rất rộng rãi, màu sắc chủ đạo là màu xanh với hàng loạt những cây cối được sắp xếp theo lối hiện đại. Gara Hạ Lam và Văn Minh đang đứng đối diện với một lối đi cắt ngang qua vườn cây. Chỉ cần đi xuyên qua con đường này sẽ tới được ngôi nhà nhỏ thấp thoáng xa xa. Trời đã dần tối, sắc xám dần dần lan tỏa khắp chốn nhưng không cách nào đánh bại được ánh đèn vàng vọt vừa bật lên rực rỡ.
Cô theo chân cậu ta đi thẳng, hai người vừa thưởng cảnh vừa chậm rãi đi. Hạ Lam đưa mắt liếc qua Văn Minh, chỉ thấy đôi mắt đen của cậu ta thâm trầm hẳn lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đáng hoài niệm lắm.
Nơi này là nơi nào?
Chốn cũ?
Văn Minh này chẳng phải từ nhỏ đều sống trong nhà chính họ Trịnh hay sao? Tự dưng lòi ra một chốn cũ là thế nào?
Hay đây là nơi lúc cậu ta trốn ra ngoài thường xuyên lui tới? Nhưng nếu như vậy cũng đâu cần nhìn với đôi mắt day dứt kiểu kia?
"Ờ, chuyện tôi nghĩ cũng không phải chuyện đó!" Tâm lí chị đây còn chưa yếu tới mức tí việc cỏn con đã sụp. Nhất là khi người làm chuyện ấy còn chả phải chị! "Tôi chỉ thắc mắc.. Ngày xưa cả nhà cậu sống ở đây sao?"
"Họ đi nghỉ tuần trăng mật!" Văn Minh miễn cưỡng, cuối cùng vẫn gật đầu nói ra.
Bố Văn Minh không yêu mẹ cậu, ông ta kết hôn chỉ vì mẹ cậu lỡ mang bầu và bị ông nội Trịnh phát hiện. Hôn lễ chóng vánh, tuần trăng mật cũng không chọn nơi quá xa xôi và sau đó cả cuộc hôn nhân này cũng yểu mệnh giống hệt như mẹ cậu. Ôm nỗi đau dài một mình tự nuôi con, đem tình yêu vô vọng chôn chặt trong lòng, đến tận khi chết đi vẫn còn chưa chết tâm, cứ dai dẳng hi vọng ông ta ngoái lại nhìn mình một lần.
Cuối cùng thì thế nào?
Tình yêu đâu phải thứ có thể cưỡng cầu? Nếu đối phương đã không ưa mình thì dù mình móc tim phổi ra cho họ thấy họ cũng chẳng buồn để tâm.
"Đây là quê mẹ tôi, căn nhà này là của hồi môn của bà!"
"Vậy sao ông nội lại bảo chúng ta về phía Nam?" Còn cẩn thận nhắc cô sắp đến giỗ mẹ cậu ta nữa chứ.. Chả lẽ..
"Hừ, ông nội già rồi nhớ làm sao hết được?" Văn Minh không còn khẩu vị, đặt đũa lên bàn, chán nản tựa lưng vào ghế "Đến ông ta còn không hề nhớ, nói gì những người khác?"
"Cậu.. Hận ông ta lắm sao?" Hạ Lam thấy rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt Văn Minh. Cô cũng biết chắc, ông ta mà cậu ta nhắc đến trên kia không ai khác ngoài bố Trịnh!
"Hận ông ta?" Cậu ta cười khẩy, hàng mi dài chớp nhẹ sau đó che lấp đôi mắt đen sâu thẳm "Ông ta chỉ ham muốn tình cảm an toàn, có gì đáng trách?"
Không gian im lặng thật lâu. Hạ Lam chợt nhận ra hình như mình xen quá sâu vào chuyện này. Cô cắm đôi đũa vào trong bát cơm trắng, bối rối không biết có nên nói lời xin lỗi hay không. Đúng lúc này, Văn Minh bừng mở mắt, cậu ta lẩm bẩm, rất nhỏ nhưng rất đáng sợ: "Không hề, tôi không hận ông ta!"
..Nhưng khôngcónghĩalàtôisẽthathứchonhữngcáisaimàôngtamắcphải!